Trông hợp phết.
Giang Khê thầm khen trong lòng, mái tóc của hai : “Tóc thì cắt , đội mũ , che là thể ngoài dạo phố bình thường ”
Chiết Chiêm mấy hứng thú với việc ngoài dạo phố, ngược A Tửu thì vô cùng phấn khích, cuối cùng cũng thể quang minh chính đại hòa đám đông xem náo nhiệt.
Đào Ông cũng nóng lòng thử, thế là Giang Khê đưa cho ông một bộ áo may ô và quần đùi. Ông xong trông khác gì một ông cụ về hưu.“Mát mẻ ghê, điều hở tay hở chân thế … Bà chủ, gì đắn thì đừng nhé!”
“Ông cũng gì mà ” Giang Khê dời mắt chỗ khác, ông lão gầy trơ xương, ông thà ngắm Chiết Chiêm còn hơn ”
“Đào Ông xoa xoa chòm râu, “ thật sự chẳng gì , vẫn là Triết Chiêm nhất, đúng bà chủ? “
Giang Khê mắt vặn dừng Triết Chiêm. Lông mày sắc như kiếm, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi cao thẳng, lúc khóe mắt cong lên, đuôi mắt tự nhiên rủ xuống, thong thả ghế, đôi chân dài tùy ý duỗi , cử chỉ đều toát lên vẻ phóng khoáng, tự tại.
Ừm.
Giang Khê thầm trả lời trong lòng một tiếng, đầu mở kiện hàng quần áo mua của Thập Nhị Kiều.
Nàng tự thưởng cho hai bộ sườn xám mới. Chạm lớp vải mềm mại, mướt mát, chúng hơn hẳn những chiếc sườn xám rẻ tiền mua qua loa đây. Chất vải lụa mềm mại, bóng mờ tự nhiên rủ xuống, tạo nên vẻ cổ điển, thanh lịch, ánh nắng chiếu , lấp lánh ánh sáng huyền ảo.
“Đẹp thật đấy! “ A Tửu tò mò gần ngắm , “Sao chị lấp lánh thế , còn em thì ? “
“Tại vì con gái với con trai mặc đồ khác mà. “ Giang Khê đánh trống lảng với A Tửu, gương búi tóc đơn giản cho , cả toát lên vẻ dịu dàng, trang nhã hẳn lên. Nàng vỗ nhẹ mấy nếp nhăn quần áo, xoay bước về phía cửa hàng đồ cổ.
Cửa hàng đồ cổ thêm khách, đều là những ông chú về hưu, mê tranh, dẫn bạn bè đến chiêm ngưỡng và thưởng thức tranh của Ngọc Nương, cùng vài hàng xóm ở đường Hoán Hoa. Họ đang vây quanh Ngọc Nương, xem cô vẽ.
Một hàng xóm ở đường Hoán Hoa : “ vẫn luôn thấy nhà 12 đường Hoán Hoa , hóa ẩn phía . Không ngờ là một cửa hàng đồ cổ, mà càng nghĩ nơi đây họa sĩ vẽ tranh trực tiếp, tài năng thua kém các bậc thầy quốc họa! “
“Người bảo 'gần chùa gọi bụt bằng ', các vị bỏ lỡ nhiều quá ! “ Ông lão về hưu chắp tay lưng, Ngọc Nương đang vẽ khung cảnh cầu nhỏ nước chảy, nhà cửa cổ kính, : “Tài năng vẽ tranh của cô Ngọc quả thực sống động như thật, nếu tổ chức triển lãm, nhất định sẽ gặt hái thành công vang dội. thể giúp cô tổ chức một buổi triển lãm tranh ? “
“Tranh cô Ngọc vẽ mỗi ngày còn đủ cho chúng chia mua, tổ chức triển lãm thì càng khó mà mua nổi. Lão Vương ông đợi mua thêm vài nữa hãy lo chuyện tổ chức. “ Có thể mua với giá mềm, ai mà chịu bỏ tiền cao để mua sắm chứ?
“Ông đúng là đồ ích kỷ! Tranh của cô Ngọc thể vươn tầm cao hơn, chẳng lẽ vì ông mua rẻ mà cho nổi tiếng ? “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-95.html.]
“ là , từ từ tính ? “
Hai ông già lụ khụ cãi . Ngọc Nương chỉ mỉm, gì. Nụ dịu dàng lan tỏa khuôn mặt lạnh lùng của cô, như tuyết tan đỉnh núi, lạnh lẽo ẩn chứa sự ấm áp lạ lùng.
Lý Thu Bạch cùng Tạ Cảnh và Lục Quân An bước , lập tức sững sờ khi thấy cảnh . Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu thơ cổ: “Khéo tươi, mắt đưa tình. “
Lục Quân An thì xem đến khiếp vía. Cái Ngọc Nương một cái, liền trói đòi giết.
Từ khi Ngọc Nương đến ở cửa hàng đồ cổ, Lý Thu Bạch cũng ghé qua vài , thành cũng còn sợ cô đến thế. Anh chỉ cảm thấy Ngọc Nương khi lên thật , giống kiểu cách lạnh lùng, xa cách ngàn dặm như khi.
Anh lấy hết dũng khí bước tới, Ngọc Nương đang vẽ, ho nhẹ một tiếng để bắt chuyện: “Cô vẽ quá, thể mua một bức ? “
“Anh mua về gì? “ Giang Khê tới, thuận miệng hỏi một câu, về phía cặp em họ Tạ Cảnh và Lục Quân An: “Sao hôm nay hai tới đây? “
“Bà chủ Giang, cảm ơn bà giúp . Hôm nay thời gian nên cố ý tới đây trực tiếp cảm ơn bà. “ Lục Quân An đặt mấy hộp quà lên bàn, coi như quà cảm ơn. “À , còn một chuyện nữa là về văn tự đồ đằng bà từng hỏi thăm, chúng lục tung sách cổ trong nhà mà vẫn tìm thông tin nào, xin bà. “
Tiếp lời, Tạ Cảnh : “Nhà chúng cũng giúp tìm kiếm , nhưng cũng tìm thấy. Có văn tự đồ đằng đó sai sót gì ? “
Lúc đó rập từ Triết Chiêm xuống, thể nào sai . Giang Khê thở dài bất lực: “Không thì thôi . “
Tạ Cảnh cúi đầu: “Xin , giúp gì. “
“Không việc gì, sẽ nghĩ cách khác. “ Giang Khê liếc Lý Thu Bạch, thấy đang vươn tay lấy bức tranh cổ Ngọc Nương vẽ xong. “Chị Giang, mua về tặng ông nội, ông thích tranh phong cảnh. Bao nhiêu tiền một bức? mua hết. “
“Thằng nhóc ngoại quốc dám tranh tranh của ? Bức ngắm ! “ Ông cụ về hưu lập tức bước tới ngăn .
Lý Thu Bạch, luôn tìm kiếm sự công nhận, thích gọi là “ ngoại quốc “: “ ngoại quốc, là trong nước mà! Ông xem tiếng Việt rành rọt thế , là nhà ! “
“Ông lớn lên y hệt nước ngoài, còn chối là ! già lẩm cẩm mắt mờ! “ Ông cụ về hưu gạt phắt tay , bảo tránh . “Bức là ngắm ! “
“ . “ Lý Thu Bạch vẫn định biện minh, nhưng Giang Khê cản : “Thôi thôi, cứ để ông cụ mua . Lát nữa đợi Ngọc Nương rảnh sẽ vẽ cho bức khác. “
"