Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 86

Cập nhật lúc: 2025-08-16 09:40:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Bát Bảo? “ Giang Khê lo lắng cô bé. Cả Bát Bảo run lên bần bật. Cô vội đưa mảnh giấy và chiếc hộp cho Chiết Chiêm, lấy tấm chăn mỏng xe quấn chặt lấy Bát Bảo, ôm lòng.

Được ôm lòng, Bát Bảo vẫn trân trân màn mưa ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe. Những hạt mưa lớn nặng trịch đập ô kính, dần nhòe tầm mắt.

Cô bé loáng thoáng nhớ , cái đêm định mệnh cũng là một buổi tối như thế , cũng một trận mưa rào xối xả.

Trời đen kịt, mưa như trút nước. Nước mưa tràn sân nhỏ nhưng chẳng ai buồn để ý. A Bảo đang ngủ say với đôi má ửng hồng thì , Trương thị, lay dậy từ trong mơ. Bà vội vàng mặc quần áo cho con gái: “A Bảo, mau tỉnh ! “

“Mẹ ơi? “ A Bảo ngáp một cái thật dài, dụi mắt ngơ ngác gương mặt hốt hoảng của .

“A Bảo, đừng ngủ nữa con, chúng ngay! “ Trương thị chẳng buồn thu dọn hành lý, vội bế con gái chạy về phía chồng. Trần Hạc đang dùng ngón tay rạch m.á.u vội thứ gì đó. “Chàng ơi, tay . “

“Không . “ Trần Hạc chẳng màng đến vết thương đang rỉ máu, nhét lá thư xong ngăn bí mật của chiếc hộp Bát Bảo mà con gái yêu quý nhất, dúi nó lòng A Bảo vẫn còn đang ngái ngủ. “Con giữ cho thật kỹ, tuyệt đối mất. “

A Bảo theo bản năng ôm chặt chiếc hộp Bát Bảo yêu thích nhất. Bên trong trâm cài tóc quý giá của cô bé, nó sẽ đời nào mất .

“Vãn Nương, mau lên. “ Trần Hạc bế con gái, đội mưa chạy cửa tiểu viện, nơi một cỗ xe ngựa chờ sẵn. Anh đặt con gái lên xe đỡ vợ lên theo.

“Chàng ơi, xảy chuyện gì ? Có ngoại tộc sắp đánh tới ? Có tướng quân ở đây, chúng sẽ ? “ Trương thị biến cố, nhưng rõ là chuyện kinh khủng đến mức nào.

Trần Hạc thể cho vợ chuyện và một viên quan quân nhu khác trong lúc câu cá vô tình bắt gặp Tể tướng lén lút gặp mặt của ngoại tộc. Sau khi họ trở về quân doanh, kiểm kê kho thì phát hiện vũ khí biến mất, từ đó suy một chân tướng kinh hoàng.

Họ bí mật thư tâu lên triều đình, nhưng chờ suốt một tháng vẫn bặt vô âm tín. Hai ngày , viên quan cùng thư với bỗng dưng say rượu ngã sông c.h.ế.t đuối, dù đó vốn hề động tới rượu.

Trần Hạc lo sợ tiếp theo sẽ là . Anh nhắm mắt, cố nén nỗi sợ hãi dứt khoát đẩy vợ trong xe ngựa. Nhìn con phố vắng tanh một bóng , hạ giọng: “Vãn Nương, hai con cứ một mạch về nhà, đừng dừng . Nếu giữa đường thuận lợi . “

Anh ngập ngừng, nốt vế : “Nếu đường gặp trắc trở thì vòng xuống phía nam, đến Giang Thành, đưa chiếc hộp cho chú nhỏ của A Bảo. “

“Chàng ơi, cùng chúng con . “ Trương thị một tay ôm A Bảo, một tay vén nhẹ góc rèm cửa sổ, lo lắng chồng đang màn mưa. Chắc chắn xảy chuyện tày đình, nếu thì chồng nàng chẳng nỡ đuổi hai con trong đêm khuya thế .

A Bảo lúc tỉnh hẳn, mếu máo Trần Hạc: “Cha, cùng con. “

Trần Hạc kiên quyết lắc đầu. Anh mà rời thời điểm mấu chốt , chắc chắn sẽ phát hiện. Hơn nữa, chứng cứ vẫn còn trong tay , để giao cho của triều đình.

Anh đưa tay xoa mái tóc rối bù của con gái: “A Bảo đừng mất hộp Bát Bảo nhé, nhất định mang nó về nhà. “

A Bảo nức nở lau nước mắt: “Khi nào cha về nhà ạ? “

“A Bảo và Bát Bảo cứ về nhà chờ , sẽ về nhanh thôi. “ Trần Hạc dỗ dành con gái, sang dặn dò vợ thật khẽ: “Đừng lo cho , hai con mau . “

“Chàng . “ Trương thị còn định khuyên thêm, nhưng Trần Hạc cắt lời. Anh ghé sát , thì thầm: “Nếu ai hỏi, cứ ở nhà bệnh, ở Lương Thành bận quá về . Nàng chăm sóc cho thật , chờ chuyện yên , qua một thời gian nữa sẽ về đón hai con. “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-86.html.]

“Nếu . “ Trần Hạc ngập ngừng vợ, cố nén nỗi bịn rịn mà dặn dò một câu cuối: “Nếu mệnh hệ gì, nàng đừng vì mà ở , hãy sống cuộc đời của . “

Nghe những lời như trăng trối, nước mắt Trương thị lã chã tuôn rơi: “Chàng đừng gở, nhất định sẽ bình an vô sự. “

Trần Hạc siết mạnh tay nàng một cái, vỗ nhẹ thành xe, thúc giục đánh xe mau chóng khởi hành. Đợi cỗ xe xa khuất bóng, mới về nhà, lòng thấp thỏm yên. Hai ngày , đêm ngày thứ ba, tiểu viện bỗng bốc lên một ngọn lửa hừng hực, đám cháy lan xung quanh, thiêu c.h.ế.t hơn chục .

Tin tức nhanh chóng truyền . Vừa tin, Trương thị một linh cảm chẳng lành. Chị đỏ hoe mắt ôm chặt con gái, những bóng núi, rặng cây đang lướt nhanh qua ngoài cửa xe. Gió núi vi vu, lá cây xào xạc, một con bướm đen tuyền bất ngờ bay đến bên cửa sổ, cứ lượn lờ mãi chịu rời .

“Mẹ ơi, con bướm. “ A Bảo con bướm đang quanh quẩn bên cửa sổ, bỗng dưng bật nức nở, dường như thứ gì đó vô cùng quý giá vĩnh viễn rời xa cô bé.

“A Bảo. “ Trương thị cắn chặt môi, cố nén cảm xúc đang chực vỡ òa, dám thành tiếng.

“Mẹ ơi? Con nhớ cha, tại cha về nhà cùng chúng ? “ A Bảo ôm ghì chiếc hộp Bát Bảo, những giọt nước mắt trong veo rơi xuống chiếc hộp tráng men pháp lam màu xanh khổng tước tinh xảo. Cô bé nhớ cha quá.

“Cha con còn việc quan trọng , chờ ngài xong việc sẽ đến tìm chúng ngay. “ Trương thị cúi xuống chiếc hộp rực rỡ trong tay con, chính là do chồng chị tự tay vẽ kiểu, tô màu nhờ nung chế để quà sinh nhật một tuổi cho con gái.

Chồng chị từng , con gái đứa nào cũng thích những thứ xinh thế , trâm cài, hoa tai, trang sức, nên cố ý một chiếc hộp cho A Bảo đựng đồ, bảo rằng cứ tích cóp dần, của hồi môn.

Từ lúc chuyện, A Bảo vô cùng yêu thích chiếc hộp Bát Bảo xinh . Vì cái tên gần giống , cô bé bèn gọi nó là Bát Bảo, tự nhận là chị, còn Bát Bảo là em gái, hứa sẽ chăm sóc Bát Bảo thật .

Trương thị đưa tay khẽ vuốt ve những hoa văn tinh mỹ hộp, nén tiếng nấc nghẹn ngào: “A Bảo, nếu con nhớ cha, thì hãy chiếc hộp Bát Bảo mà cha tự tay vẽ cho con đây , cứ xem như cha đang ở bên cạnh con. “

A Bảo ngây thơ chớp mắt, vô thức ôm chặt hơn món quà của cha: “Mẹ ơi, cha dặn giữ Bát Bảo thật kỹ, mất ạ. “

Trương thị mím môi, đôi mắt nhòa lệ khẽ “ừ “ một tiếng: “A Bảo nhất định giữ nó thật cẩn thận. “

“Con sẽ giữ ạ, con thích Bát Bảo nhất, trong Bát Bảo là trâm châu với mấy viên đá mã não đỏ con thích thôi. “ A Bảo cúi đầu, dùng mũi cọ cọ chiếc hộp bóng loáng. Hộp Bát Bảo tròn tròn, hệt như gương mặt của cô bé. Cha , những cô bé phúc khí đều sẽ một chiếc hộp Bát Bảo tròn xinh để đựng trang sức.

Cô bé yêu cha, yêu ai yêu cả đường lối về nên cũng yêu Bát Bảo: “Mẹ ơi, khi nào chúng về đến nhà ạ? Khi nào cha về nhà? “

“Nhanh thôi con, chờ chúng về đến nhà là cha cũng về tới nơi . “ Trương thị cúi mắt chiếc hộp rực rỡ trong tay con gái, nghĩ đến thứ cất trong ngăn bí mật, lòng chị cuộn lên chua xót. Chồng chị sớm dự cảm , nên mới vội vã giục hai con như

“Dạ! “ A Bảo ôm chặt chiếc hộp Bát Bảo, giọng non nớt vang lên khe khẽ, “Bát Bảo ơi, chúng cùng về nhà nhé, cùng về nhà chờ cha về . “

A Bảo cứ lẩm nhẩm mãi hai từ “về nhà” trong miệng, chẳng từ lúc nào ôm chiếc hộp Bát Bảo . Gương mặt bé bỏng áp lên mặt hộp, một dòng nước miếng trong veo cứ thế chảy .

Khi , Bát Bảo vẫn ý thức rõ ràng, chỉ mơ hồ hai tiếng “về nhà”. Nó cố gắng giãy giụa, nhưng tâm thức tài nào thoát khỏi bóng tối mịt mùng, đành bất lực mặc cho nước miếng của A Bảo chảy đầy lên .

Thấy nước miếng của A Bảo cứ chảy mãi, bà Trương bèn nhẹ nhàng gỡ chiếc hộp . Thế nhưng cô bé vẫn níu chặt buông, còn mê trong giấc ngủ: “Bát Bảo là của con. “

"

Loading...