hiện tại trong tay cô còn đến ba trăm tệ, chỉ thể tìm cách “săn đồ hời “ thêm. Cô đang tính toán kế hoạch trong lòng mà để ý rằng ông chủ bán thủy tinh râu quai nón vẫn đang gần đó. Ông chủ thấy cô mang theo ít đồ vật thì trong lòng hối hận vô cùng, hóa cô thật sự là khách mua hàng. “Biết thế kiếm đậm của cô một phen . “
Giữa trưa, nắng nóng gay gắt, tiếng ve kêu râm ran như trống trận
Thập Nhị Kiều yếu ớt cố gắng gồng , ở bậc thềm cửa bóng cây. Cô chống cằm con đường rợp bóng cây phía , trong lòng rối bời, thấp thỏm. Cô sợ Giang Khê thấy việc tìm đồ cổ quá khó mà nữa
Đợi mãi đến mười hai giờ, Giang Khê vẫn về
Thật sự về nữa ?
Thập Nhị Kiều thất vọng cụp mắt xuống, nâng bàn tay hư ảo lên xoa xoa khóe mắt, dậy trở cửa hàng đồ cổ
Vừa đến chiếc bàn gỗ mun dài, Thập Nhị Kiều liền thấy tiếng bước chân bên ngoài. Cô vội vàng cửa, bóng hình hư ảo ló ngoài cửa lớn. Từ xa, cô thấy Giang Khê mang theo đồ cổ và các Vật Linh về. Thập Nhị Kiều vui sướng nhảy cẫng lên, reo to một tiếng: “Cậu cuối cùng cũng về ! “
“Cậu vẫn luôn đợi ? “ Giang Khê mở cửa bước cửa hàng đồ cổ
Thập Nhị Kiều ngượng ngùng lắc đầu. Lắc xong, cô mới sực nhớ quá yếu ớt, Giang Khê vẫn thấy . “Cậu gặp Vật Linh ? “
“Giang Khê gật đầu, “Ừm. “
Thập Nhị Kiều tiến đến chiếc thùng rượu bằng đồng thau, săm soi một lượt từ xuống nhận xét, “Thật lạ, mới hình thành mà linh hồn ý thức . “
“Á, ma! “ Thùng Rượu lồm cồm bò khỏi hộp, lúc đụng mặt Thập Nhị Kiều với dáng vẻ gần như trong suốt. Nó run b.ắ.n cả vội rụt trong thùng
Thập Nhị Kiều chỉ cuốn họa báo cổ, “Ta ma. Ta là Thập Nhị Kiều, cũng chính là tiệm đồ cổ . “
“Không ma ư? “ Thùng Rượu dè dặt ló cái đầu tròn vo Thập Nhị Kiều, “ ngươi chuyện? “
Thập Nhị Kiều giải thích, “Bởi vì giống ngươi, chúng đều là Vật Linh ý thức. “
“Vật Linh? Đây là đầu tiên thấy một món đồ đấy, thật kỳ diệu! “ Kể từ lúc ký ức, Thùng Rượu vẫn luôn lủi thủi một . Giờ thấy hiểu , nó mừng rỡ sà tới ngay, “Chỉ chúng mới thôi ? “
Vừa bê mấy món đồ gốm nhà, Giang Khê cũng góp một câu, “ cũng tiếng của hai . “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-7.html.]
“Cô là con mà cũng chuyện ? “ Thùng Rượu dám tin, nó nhảy tót đến mặt Giang Khê, vẫy vẫy đôi tay mũm mĩm của . Thật ?
Giang Khê lách qua Thùng Rượu, đặt chiếc bình gốm lên chiếc bàn dài bằng gỗ mun, “Chứ thì mang về gì? Vì cái hình tròn vo, là hàng giả của ? “
Không chỉ nó , mà còn thấy nó, Thùng Rượu cảm thấy cô gái cũng thật lạ lùng. Nó nhảy phắt lên bàn , ánh mắt liếc thấy cục gỗ bàn, liền : “Vậy là cô chuyện nên mới tiện tay mang luôn cục gỗ về? Cục gỗ lịch sử hai trăm năm , đáng giá lắm đấy, chỉ tại ông chủ ngốc hàng thôi. “
“ giúp cô một vố lớn đấy nhé! “ Giọng Thùng Rượu vẻ kể công, lém lỉnh mặt. “Chắc cô cũng thấy lợi hại nên mới cố ý mang về chứ gì? Mắt của cô cũng tinh tường phết. “
Chẳng cần Giang Khê trả lời, nó tự quyết định luôn, “Thôi thì cô mang về đây , sẽ ở đây luôn nhé. Cô đặt lên cái kệ , mỗi ngày đều ngắm khu vườn ngoài cửa sổ. “
Giang Khê xoa xoa mi tâm. Lại một Vật Linh lắm lời
Tiếc là chính sách đổi trả trong bảy ngày. Haizz
Sắp xếp chỗ ở cho Thùng Rượu xong xuôi, Giang Khê đem chiếc bình gốm mới mang về rửa sạch. Dưới ánh mặt trời, chiếc bình gốm thô mộc màu nâu xám lấp lánh một thứ ánh sáng dịu nhẹ
Cô dùng khăn vải sạch lau khô đặt nó lên chiếc kệ trưng bày hoa văn mây trôi chạm rỗng. Cắm thêm vài cành cây bẻ vại, vẻ trầm mặc, mộc mạc đậm chất thiền thổi một luồng sinh khí căng tràn
Nắng chiều xuyên qua rặng chuối tây và lùm cây, rọi trong tiệm, vẽ lên sàn nhà màu xám nhạt những vệt sáng lung linh ngũ sắc. Thùng Rượu bé nhỏ tò mò đuổi theo những vệt sáng, chạy tới chạy lui, còn Thập Nhị Kiều vì còn yếu nên lặng lẽ nghỉ
Xem nhanh chóng tìm cái trản miệng hình hoa dâm bụt men xanh trắng họa báo cổ thôi. Giang Khê mang cục gỗ đen thui một căn phòng ở sân . Đây là phòng chứa dụng cụ sửa chữa và sạch, bên trong đặt một vài món đồ nghề trông khá cũ kỹ
Giang Khê từng theo học giám định và sửa chữa đồ cổ, chỉ là vì một vài lý do mà tiếp tục nữa. Cô cầm lấy một cây cọ lông mềm dùng để sạch. Có lẽ nhờ Thập Nhị Kiều mà cây cọ sâu mọt mục nát, nhưng vẫn hằn rõ dấu vết sử dụng của những chủ
Cô xuống bên cửa sổ, cầm lấy khăn và cọ, nhẹ nhàng xử lý lớp bụi bẩn dày cả tấc tay cục gỗ. Cái bình gốm tám phần là bán , chỉ thể dùng cắm hoa, nên rửa qua loa cũng . cục gỗ là đồ cổ thật, thể sạch thô bạo , chỉ thể tỉ mẩn từng chút một
Nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, Giang Khê bắt đầu công việc, trong thoáng chốc như về những ngày đầu học việc năm xưa, khi cô may mắn một ông lão chỉ dạy cách sạch đồ cổ. Cũng là một buổi chiều mùa hè nhàn rỗi như thế , giữa tiếng ve râm ran, cô chậm rãi lau chùi, cho đến khi món đồ hiện dáng vẻ nguyên bản của nó
Đã lâu đụng đến, nhưng chỉ vài quen , tay cô dần thành thạo với các dụng cụ. Cứ thế, cô cặm cụi sạch cả một buổi chiều
Khi ráng chiều nhuộm đỏ cả khung cửa sổ, cục gỗ cũng lộ hơn nửa hình dáng rõ ràng. Giang Khê cầm nó lên, soi ánh sáng ngoài trời, phát hiện đây là một con dấu từ gỗ đàn hương đen
Sau khi lau chùi, cục gỗ trút bỏ lớp bụi bẩn, để lộ hình chữ nhật màu đen, bề mặt ánh lên một sắc bóng dịu dàng, ôn nhuận. Những đường vân gỗ ẩn hiện, kín đáo mà phô trương
“Cô lau sạch ? “ Giọng Thập Nhị Kiều vang lên bên cửa sổ. Giang Khê ngẩng đầu, bóng hình hư ảo của Thập Nhị Kiều đang ẩn hiện, cái đầu tròn xoe của Thùng Rượu cũng chen bên cạnh, “Oa, cục gỗ lau sạch xong hơn nhiều nhỉ! Nó là cái gì ? “