Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:48:59
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Và khi vượt qua , sẽ trở thành một chấm nhỏ vô danh dòng đời dài đằng đẵng, từ từ biến mất một dấu vết
Giang Khê Đào Ông. Ngài tồn tại hàng trăm năm, chứng kiến bao thăng trầm của thời đại mà vẫn tiêu tán, xem cũng bản lĩnh độc đáo của riêng
Những nếp nhăn mặt Đào Ông giãn thành một nụ . Có lẽ ngài thần linh phù hộ, bởi mỗi sắp tan biến, ngài đều ai đó nhặt về, và đó lặp ước nguyện giống hệt đạo sĩ nhỏ năm xưa
Ngài chợt nghĩ, chăng đạo sĩ nhỏ vẫn luôn ở bên cạnh, vẫn luôn hy vọng ngài sống tiếp
“Cậu chắc chắn hy vọng ngài sẽ luôn tồn tại, để họ thấy cuộc sống thái bình mà họ hằng ao ước. “ Giang Khê quả quyết
Đào Ông gật đầu, nụ môi càng thêm rạng rỡ. Chắc là
Chiếc xe nhanh chóng dừng một quán hải sản. Quán ăn đông nghẹt, trong sảnh lớn còn một chỗ trống. May mà Lý Thu Bạch ham ăn, sớm đặt một phòng riêng
Cả nhóm phòng, Giang Khê bảo Lý Thu Bạch gọi những món hải sản đặc sắc nhất. Thực đơn là cá với đủ cách chế biến: đầu cá hấp ớt băm thơm cay xuýt xoa, cá sốt chanh chua ngọt đậm đà, cá phi lê trộn cay tê đầu lưỡi, cả canh cá chua thanh dịu
Ngoài còn cá nướng, cá hấp, cá trích sốt hành, cá kho hèm rượu cay nồng, và cả món cá om Tứ Xuyên kinh điển
Lý Thu Bạch món nào cũng thử, thế là gọi luôn cả chục món đặc sắc. Giang Khê gọi thêm vài loại đồ uống giải cay, sữa chua mật ong hoa quế, và đặc biệt gọi cho Đào Ông một chai rượu trắng
Cửa phòng riêng đóng , Đào Ông liền chút che giấu mà hiện hình, cầm chai rượu lên tu Mượn rượu giải sầu, những tháng ngày đằng đẵng dường như cũng dễ trôi qua hơn. Ngài học thói quen từ thư sinh nghèo khó năm xưa
“Rượu ngon hơn rượu của Trần Trung cho nhiều, tệ, tệ. “
“Đào Ông, thật cá còn ngon hơn đấy ạ. “ A Tửu và Lý Thu Bạch thì vùi đầu đĩa cá, ăn xuýt xoa vì cay. Miệng đứa nào đứa nấy đỏ lựng lên nhưng vẫn chịu ngừng đũa, mồ hôi túa ướt cả tóc
Lý Thu Bạch lau mồ hôi, gắp một miếng thịt cá quế trắng ngần, mắt, ngâm nga: “Tây Tắc sơn tiền bạch lộ phi, đào hoa lưu thủy quyết ngư phì. Món cá quế hấp mềm tan trong miệng luôn. “
Đào Ông chẳng bận tâm cá quế cá vược gì sất, ngài chỉ mê mẩn hương vị của rượu. Vị rượu thơm nồng, đậm đà khiến ngài mê đắm
Giang Khê mỉm , cũng cúi đầu chuyên tâm ăn cá. Thỉnh thoảng, cô liếc mắt sang Chiết Chiêm đang im lặng bên cạnh. Đũa của thường xuyên dừng ở đĩa canh cá chua và cá sốt chua ngọt, chốc chốc múc một thìa sữa chua mật ong hoa quế. Xem đúng là một tín đồ đồ ngọt
Ăn xong, Giang Khê thanh toán hóa đơn. Sau một bữa “tốn máu”, cô liền dẫn theo Đào Ông rời : “Đi thôi, cùng con đến Thập Nhị Kiều. Sau cứ vài ngày con mua rượu cho ngài uống. “
Được một bữa rượu thỏa mãn, Đào Ông chút do dự: “Được. “
“ mà lão thích ghế tựa uống rượu cơ, ngươi xuống sông dọn một cái bàn với một cái ghế bành về . “
Giang Khê , chiếc radar săn đồ cổ trong đầu lập tức sáng lên: “Dưới sông bàn ghế ạ? Sao ngài sớm? “
“Ngươi hỏi . “ Chỗ đó cách nơi Đào Ông bao năm xa, thỉnh thoảng ngài vẫn đó . Bên cạnh còn một rương đồ sứ, nhưng ngài bao giờ để ý đến
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-59.html.]
Giang Khê thấy ngài chẳng chút tự giác nào thì nhịn , nhấn mạnh: “Lần những chuyện thế , ngài chủ động cho con chứ. A Tửu điểm lắm đấy. “
A Tửu liền ưỡn cái bụng nhỏ đầy tự hào. Cậu là hữu dụng nhất mà ”
“Cả nhóm về công trường. Gã chủ thầu bắt , công trình đình chỉ , đám công nhân cũng giải tán cả . Bờ sông vắng tanh một bóng . Họ tìm một cây sào dài, thọc sâu xuống lớp bùn loãng, khó khăn lắm mới kéo lên một bộ bàn ghế gỗ nam tơ vàng. Sau khi rửa sạch bùn đất, ánh nắng rải những vệt lấp lánh lên bề mặt gỗ, nổi bật những đường vân vàng óng ẩn hiện, tỏa một mùi hương thanh tao, dịu nhẹ vô cùng
“Gỗ nam tơ vàng quả nhiên ngấm nước, mối mọt, hóa là thật ” Lý Thu Bạch trầm trồ ngắm bộ ghế bành và bàn , thầm nghĩ ông nội nhất định sẽ thích. Cậu hỏi: “Chị Giang, bộ bán ạ?”
“Để tính ” Giang Khê hiệu cho Đào Ông chuyển cả hòm đồ sứ lên bờ. Bên trong là một bộ đồ sứ chỉnh hoa văn mướp đắng và bướm màu. Từ chén, đĩa cho đến bát , ấm đều chung một kiểu màu sắc và họa tiết: những dây mướp màu xanh lơ quấn quýt, điểm xuyết vài đóa hoa diễm lệ, những cánh bướm màu lượn lờ nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống, tượng trưng cho phúc lộc con cháu đời đời, nối dõi ngừng
Hơn nữa, lớp men sứ óng ánh mịn màng, rõ ràng là đồ ngự dụng của lò quan triều Thanh, cả bộ thế chắc chắn đáng giá ít tiền. Giang Khê vui vẻ thầm nhủ, là kiếm tiền mua chiếc bình gốm
Lý Thu Bạch mà thèm thuồng: “Chị Giang, bán cho em một bộ ”
“Tặng hai chiếc chén hoa văn mướp đắng ” Giang Khê thấy cả bộ hơn hai mươi món, tách tặng hai chiếc cũng , coi như quà cảm ơn vì chỉ đường . “Họa tiết mang ý nghĩa phúc thọ viên mãn, con cháu đầy đàn. Sau và vợ thể cùng dùng ”
“Vợ con còn thấy cả ” Lý Thu Bạch cẩn thận nâng niu hai chiếc chén phúc, chúng thật . Cảm giác trơn láng, mát lạnh khi chạm còn tinh xảo hơn đồ gốm sứ hiện đại vài phần. Cậu quyết định sẽ mang về tặng cha
lúc , di động của bỗng đổ chuông. Là cha gọi tới
Cậu vội vàng một góc máy, nhưng còn kịp khoe chiến lợi phẩm của , đầu dây bên vang lên lời nhiếc móc xối xả: “Ở Dung Thành đủ cho mày quậy ? Cứ nhất quyết chạy tới Hướng Dương gây sự cho tao mới lòng ? Bảo mày ở yên dỗ ông nội vui vẻ, mày chạy gây chuyện còn thuê cả luật sư? Nếu mày rõ vai trò của là gì, tao thể đổi một thằng em khác của mày đấy!”
Lý Thu Bạch định giải thích rằng gây chuyện, việc thuê luật sư là để giúp đỡ Trần Tú, nhưng kịp mở lời thì đầu dây bên cúp máy
Cậu cúi đầu màn hình hiển thị cuộc gọi chỉ vỏn vẹn mười mấy giây, cảm giác thất bại ê chề. Tấm lưng vốn thẳng tắp bỗng chùng xuống, dáng vẻ rũ rượi, ánh mắt vô định A Tửu và Đào Ông đang xổm bên bờ sông
Đôi khi, cảm thấy cũng giống như một Vật Linh, dùng cùng một tâm tư để trông đợi suốt tháng năm, cuối cùng sống thành dáng vẻ mà họ mong
cũng đúng. Chủ nhân của Vật Linh thật lòng mong đợi, và Vật Linh cũng vui vẻ chấp thuận. Còn , chẳng qua chỉ là một con rối trong tay cha . Nếu phận mà ông nội và cha ban cho, lẽ còn sống nổi cho dáng một con . “Haiz ”
Nghe tiếng Lý Thu Bạch thở dài, Giang Khê ngoảnh đầu . Ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt thanh tú của , càng nổi rõ sự bất lực và mệt mỏi nơi đáy mắt
Cô cảm thấy, Lý Thu Bạch dường như hề phóng khoáng, tự do và vô tư như vẻ ngoài của
Vì thêm hai chiếc ghế bành, một bàn bát tiên và một hòm đồ sứ, chiếc xe việt dã của Lý Thu Bạch thể chở hết. Giang Khê đành thuê riêng một chiếc xe tải để chở đồ về Dung Thành
Xe chất hàng xong cũng là lúc chạng vạng. Họ bon bon đường, vượt một quãng đường dài, đến mười một giờ đêm thì về tới Thập Nhị Kiều
Lúc , cả con phố Hoán Hoa chìm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió đêm thổi qua rặng đa xào xạc và tiếng côn trùng rả rích
Nghe tiếng động bên ngoài, Thập Nhị Kiều lập tức chui từ cuốn họa đồ cổ, chạy tới cửa kiễng chân ngóng trông chiếc xe lạ
“A Kiều, bọn về đây!” A Tửu là đầu tiên nhảy xuống xe, chạy như bay về phía Thập Nhị Kiều, một ngày gặp mà cứ ngỡ ba năm. Cái miệng nhỏ ríu rít: “Cậu đợi bọn ? Cậu bọn mang Vật Linh mới về ?”