Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:48:57
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dọc đường , họ gặp nhiều dân làng đang kết bè kết bạn rời . Mọi đều về phía nam. Nghe phương nam nhiều sông ngòi, nhiều ruộng đồng phì nhiêu, chỉ cần đến đó, thì sẽ cần lo c.h.ế.t đói nữa ”
“Giang Khê lấy tinh thần, nghiêng đầu liếc Đào Ông. Hai vị sư phụ thể an về phương Nam ?
Mấy ngàn cây , chỉ bộ liệu thể đến nơi an ?
Nàng nháy mắt, về phía những ký ức của Đào Ông
Giữa trưa, cái nóng như thiêu đốt bao trùm mặt đất, nóng bốc lên ngột ngạt. Xung quanh chỉ tiếng thở hổn hển nặng nề của những kiệt sức
“Sư phụ, chúng còn bao lâu nữa ạ? “ Tiểu đạo sĩ mặt mày lem luốc, yếu ớt hỏi, giọng khản đặc
“Đến chỗ nào bóng cây phía thì nghỉ ngơi. “ Lão đạo sĩ, chạy nạn một tháng mà tóc bạc trắng, mấp máy đôi môi khô khốc đến nứt nẻ, chỉ tay về phía bóng cây mờ mịt đằng xa, “Sắp tới nơi . “
Ông đầu đoàn phía . Mới vỏn vẹn một tháng, đoàn đông thêm ít. Trên gương mặt ai nấy cũng in hằn sự chai sạn, tuyệt vọng và mệt mỏi rã rời. Tất cả đều là dân chạy nạn từ phương Bắc kéo về
Không chỉ hạn hán, châu chấu khiến mất mùa, triều đình tăng thuế, khiến dân chúng phương Bắc sống nổi. Nay ngoại tộc thừa cơ xâm chiếm, đầy nửa tháng chiếm ba tòa thành ở phương Bắc. Dân chúng ùn ùn kéo chạy về phương Nam, cả thiên hạ loạn to
“Sư phụ, triều đình phái quân đánh đuổi ngoại tộc ạ? Đuổi chúng là chúng cần rời xa đạo quán thế nữa đúng ạ? “ Rời đạo quán một tháng, ngày nào cũng ngủ màn trời chiếu đất, tiểu đạo sĩ bắt đầu nhớ đạo quán da diết. Đạo quán tuy nhỏ bé, cũ nát, khách thập phương cũng thưa thớt, nhưng đó là nơi lớn lên, là nhà của , rời xa nó chút nào
“Họ cố gắng hết sức , con ạ. “ Lão đạo sĩ về phía đoàn đông nghịt, chật kín cả con đường phía . Ông những chạy nạn khác kể, bên ngoài thành biên giới chất đầy t.h.i t.h.ể binh lính tử trận, chất chồng lên cao đến mấy trượng, một cảnh tượng kinh hoàng. Trên tường thành chỉ vết m.á.u đen đặc, khô quánh, thấm cả xuống bùn đất. Ruồi bọ bay lượn đen cả một vùng trời, khiến gần như thấy đường phía
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng vỗ đầu tiểu đạo sĩ, “Vấn Tâm, sát theo sư phụ, nhanh lên một chút, đừng để bỏ phía . “
Tiểu đạo sĩ gật đầu, cố gắng nuốt nước miếng, dằn xuống cơn khát khô cháy cổ họng, bám theo dấu chân sư phụ, nặng nhọc bước nền đất khô cằn, vàng cháy
Nắng chang chang nung đất nẻ thành những lớp khí nóng cong vênh trong suốt, khí càng thêm nặng nề. Đi giày rơm giẫm lên mà lòng bàn chân vẫn nóng rát, sưng đỏ cả lên, thậm chí còn nổi mụn nước. Cậu nhanh chóng nhấc chân lên, nhăn nhó tiếp tục lê bước về phía
Suốt đường , họ vượt qua những xác c.h.ế.t bốc mùi hôi thối nồng nặc, băng qua lòng sông khô cạn, giẫm lên những con cá thối rữa, chỉ còn trơ xương trắng kẹt trong bùn đất nứt nẻ. Cuối cùng, khi gần như kiệt sức, sắp ngã quỵ đến nơi, họ cũng tìm một vạt rừng bóng mát
Tiểu đạo sĩ phịch xuống nền đất nóng bỏng, nóng đến nỗi nhích m.ô.n.g liên tục để tránh bỏng. Cậu dùng tay bẩn thỉu lau mặt, cổ họng khô khốc đến bốc khói, rát bỏng
Cậu chằm chằm cái bình gốm và ống tre, nuốt nước bọt ừng ực. Đây là chỗ nước ít ỏi, quý giá duy nhất còn của họ, thể uống thêm nữa
Cậu úp mặt bình gốm, cố hít lấy một chút nước mong manh, giọng khàn đặc, yếu ớt thì thầm cầu nguyện: “Bình gốm ơi bình gốm, chúng hết sạch đồ ăn thức uống . Ông cho chúng con chút nước và đồ ăn , là chúng con c.h.ế.t mất. “
Bình Gốm giúp tìm nước và thức ăn, nhưng ý thức của nó kẹt chặt trong chính bản thể bình gốm, cách nào thoát
“Mong ông thể biến ước nguyện của con thành sự thật. “ Tiểu đạo sĩ thành tâm nghĩ
Lão đạo sĩ bên cạnh, thấy bé nóng đến mức mê man, lảm nhảm, liền lấy ống tre từ trong bình gốm , đưa cho . “Uống . “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-57.html.]
“Sư phụ uống ạ. “ Tiểu đạo sĩ lắc đầu
“Sư phụ khát . “ Lão đạo sĩ giọng khản đặc , ghé ống tre miệng tiểu đạo sĩ, ép uống một ít nước. Thấy môi đồ bớt khô, ông yếu ớt gật đầu . “Con cứ ở đây nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung. Ta rừng xem nước . “
Tiểu đạo sĩ lập tức dậy, “Sư phụ, con cùng sư phụ. “
“Con nghỉ một chút . “ Lão đạo sĩ chân đồ phồng rộp hết cả, đành lòng để tiếp tục nữa. Ông cố gượng dậy với cơ thể suy yếu. Đầu ông choáng váng, nặng trĩu, từng bước chân như rời khỏi . Ông loạng choạng bước vài bước thì ngã khuỵu xuống, bất tỉnh nhân sự
“Sư phụ! “ Tiểu đạo sĩ cuống quýt bò đến bên sư phụ, đưa tay sờ mặt ông, thấy nóng bỏng kinh , như cháy cả da thịt. Cậu vội vàng dốc hết chỗ nước còn trong ống tre cho sư phụ uống, giọng run run gọi: “Sư phụ ơi, sư phụ? Ông tỉnh , ông mau tỉnh ! Ông đừng c.h.ế.t mà . “
Nghe tiếng nghẹn ngào, chất chứa sự sợ hãi tột độ của bé, tim Giang Khê như thắt , đau nhói. Nàng chỉ xuyên về thời điểm đó để giúp bé
Lúc đó, Bình Gốm cũng nghĩ y hệt, sốt ruột kêu to mấy tiếng: “Tiểu đạo sĩ, mau tìm nước , tìm nước là thể cứu sư phụ con đấy! “
“Ai đang chuyện ? “ Bỗng nhiên một giọng già nua vang lên. Tiểu đạo sĩ ngây , đôi mắt to tròn đầy nghi hoặc quanh bốn phía. Những chạy nạn khác đều ở khá xa, thấy bóng nào cả. “Ông ơi, ông ở ạ? “
“Ta là cái bình gốm trong tay con đây. “ Bình Gốm sốt ruột với
“Ông đang chuyện thật ? “ Tiểu đạo sĩ tin nổi Bình Gốm, cho rằng ảo giác, vỗ vỗ trán. “Sư phụ, con cũng nóng quá nên ảo giác ? Con cũng sắp c.h.ế.t ? “
“Ta thật sự là Bình Gốm đây. Vì con ngày nào cũng thì thầm bên tai , ước mơ thật nhiều lương thực để ăn no bụng, nên mới ý thức. Giờ thì cuối cùng cũng thể chuyện cho con . “ Bình Gốm vội vàng với tiểu đạo sĩ. “Con mau theo lời tìm nước , sẽ . “
“Bình gốm ơi, bình gốm ơi, ở ạ? Ông mau dẫn con ! “ Tiểu đạo sĩ sốt ruột hỏi
“Đi bên trong chừng một nén nhang là một cái hồ nước. Bên cạnh hồ nước một cây ăn quả, cây treo đầy những trái xanh biếc, căng mọng. “ Bình Gốm một con chim bay ngang qua . Nó liền dẫn tiểu đạo sĩ sâu trong núi
Tiểu đạo sĩ chút lo lắng cho sư phụ, “Bình gốm ơi, bình gốm ơi, sư phụ con thì bây giờ? “
“Mang ông đặt xuống bóng cây. “ Bình Gốm gắng sức tập trung, cùng tiểu đạo sĩ vội vã đưa ông lão đạo sĩ gầy gò ốm yếu đến một gốc cây khuất nẻo ai để ý. Xong xuôi, nó dẫn tiểu đạo sĩ cuống quýt chạy về phía hồ nước
Tiểu đạo sĩ chạy theo phía , ngắm bóng lưng Bình Gốm và líu lo: “Bình Gốm, Bình Gốm! Trông ông giống hệt sư phụ con đó! Sư phụ con cũng cao như thế , tóc cũng thế , tuổi cũng già như thế ! “
Bình Gốm đúng là tạo hình giống hệt ông lão đạo sĩ. Nó đầu , tiểu đạo sĩ gầy trơ xương, thắc mắc: “Sao con cứ lặp lặp gọi hai Bình Gốm thế? “
“Không hả? Vậy con gọi ông là Đào Ông ? “ Trong suy nghĩ non nớt của tiểu đạo sĩ, những lớn tuổi như , ngoài sư phụ thì chỉ thể là ông mà thôi. “Đào Ông, Đào Ông! Lát nữa con sẽ cho sư phụ về ông! Người cứ bảo con ngày nào cũng chuyện vớ vẩn, hứa nguyện với ông vô ích, nhưng bây giờ ông xuất hiện để thực hiện nguyện vọng của con còn gì? “
“Đào Ông, Đào Ông! Bao giờ thì đến nơi ạ? Con và sư phụ nhịn đói cả một ngày đó. “
Ý thế ?
Đào Ông, Đào Ông . vẫn là hai đó ?
Đào Ông đính chính cho thằng bé, nhưng thời gian cấp bách, việc múc nước vẫn quan trọng hơn cả