Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-08-15 13:39:31
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý Thu Bạch ngắt lời: “Đây là tên gọi chung . Gọi Bình Rượu Ba Chân Bằng Đồng thì mà hàng trăm, hàng nghìn cái đầu . Cậu một cái tên riêng độc đáo chứ, ví dụ như Béo Ú chẳng hạn? “

“Em cần! Gọi linh tinh là em đánh đó! “ Bình Rượu gầm gừ vẫy vẫy nắm đ.ấ.m về phía , đầu Giang Khê đang ở hàng ghế , ánh mắt đầy mong đợi: “Cô em nên gọi là gì đây ạ? “

Giang Khê nhúng tay: “Cậu thể tự đặt tên cho mà. “

“Cô nghĩ giúp em . “ Bình Rượu chút ghen tị vì A Niệm là Linh Vật đặt tên cho. Nó cũng một cái tên riêng

Giang Khê ngẩng đầu sang, vặn bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của nó. Cô suy nghĩ một lát : “A Tửu? “

Bình Rượu chớp chớp mắt: “A Tửu? Có ai tên ạ? “

“Giang Khê chỉ lắc đầu: “Không . “

“Vậy cứ gọi là A Tửu . “ Giọng non nớt của A Tửu vang lên, trong lòng nó vui như mở cờ, khoé miệng cong tít lên. He he, cuối cùng nó cũng một cái tên cho riêng

Lý Thu Bạch liếc Giang Khê ở ghế qua kính chiếu hậu, toe toét hỏi: “À , đại sư, vẫn tên cô là gì nhỉ? “

“Giang Khê. “ Cô vẻ thích cách gọi lắm. “Đừng gọi là đại sư, cứ như dân lừa đảo giang hồ . “

“Vậy , cô bao nhiêu tuổi ? Mùa đông năm nay tròn mười chín. Nếu cô lớn tuổi hơn thì gọi cô là chị Giang nhé? “ Lý Thu Bạch đằng chân lân đằng đầu

Giang Khê thẳng thừng từ chối: “Đừng gọi là chị, cứ gọi tên . Đã là chị em thì khó lấy tiền của lắm. “

Nụ của Lý Thu Bạch cứng đờ. Thường ngày, chiêu cực kỳ hiệu quả với gương mặt “tiểu thịt tươi “ của , ngờ vấp đá ở chỗ Giang Khê. “Cô cứ thu tiền như bình thường, quỵt nợ mà lo. “

“Tốt nhất là . “ Giang Khê thèm để ý đến nữa, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ, ngắm những hàng cây đang lùi phía . Hôm nay trời khá mát mẻ, bộ bên ngoài cũng thật đông

Có lẽ vì là cuối tuần nên chợ đồ cổ nhộn nhịp, bán kẻ mua tấp nập. Giang Khê lướt qua từng sạp hàng, cũng chỉ tìm vài miếng gỗ thích hợp để điêu khắc, ngoài chẳng thấy món đồ cổ nào thực sự đặc sắc

“Chị Giang, là lão chủ bán lọ thuốc hít cho hôm qua. “ Vừa trông thấy gã bán hàng, Lý Thu Bạch nhớ đến mười vạn tệ bay mất của . Anh bực bội trong lòng, sải bước đến mặt gã, chằm chằm: “Ông chủ, còn nhớ ? “

Bị đến phát hoảng, gã chủ sạp vội lấy một bức tranh mời mọc: “Ha ha ha, nhớ chứ, nhớ chứ, chủ đến mua đồ ? Hôm nay mới bức họa của Phổ Nghi tuồn ngoài khi đuổi khỏi cung đấy, đây Lư Cần Trai . “

“Lại là Lư Cần Trai để cho cụ tổ nhà ông ? “ Giang Khê khoanh tay, cắt ngang lời gã. “Ông thể thấy ngây thơ cứ lôi mãi câu chuyện đó để lừa . “

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-19.html.]

Lý Thu Bạch vội vàng thanh minh: “ ngây thơ. “

“Mất đến độ sắp còn cái quần mà mặc mà còn bảo ngây thơ? “ A Tửu vội bịt miệng Lý Thu Bạch , cho thêm nữa, kẻo lừa

Gã chủ sạp sức kêu oan, nhưng Giang Khê cắt lời thẳng thừng: “Bán một món đồ giả cũ cho với giá mười vạn, lương tâm ông cắn rứt ? “

Bị vạch trần, gã hổ chỉnh vạt áo, lúng túng : “Cậu chủ , đồ cổ thì thật giả, tiền trao cháo múc, gà hóa cuốc thì cũng thể trách . Chỗ cũng nhiều hàng thật mà, do hàng thôi, trách đúng ? “

Giang Khê liếc những món đồ khác sạp của gã, quả thực vài món là hàng thật, chỉ là niên đại cao, nhưng chung vẫn hơn mấy sạp đồ cổ khác một chút

Gã chủ sạp hề hề hỏi: “Cậu chủ, cô chủ, ưng món nào trong đây ? Nếu mắt, nhà vẫn còn vài món hơn, ít nhất cũng cả trăm năm tuổi. “

Giang Khê sang Lý Thu Bạch, nghĩ đến yêu cầu của , bèn hỏi: “Có món nào hơn nữa ? “

“Cậu chủ loại hàng tuyển, hàng độc ? Vậy thì đến mấy tiệm đồ cổ trông sang chảnh một chút, hoặc là mò đến Chợ Quỷ đào hàng thôi. “ Chỗ của gã chỉ hợp với mấy tay chơi mới nghề, lắm tiền nhưng non kinh nghiệm thôi

Tay chơi lắm tiền non kinh nghiệm Lý Thu Bạch lên tiếng: “Chợ Quỷ , cũng chẳng khác gì ban ngày. “

Thấy vẻ hứng thú, gã chủ sạp ghé sát , vẻ thần bí: “Chợ Quỷ mà khác với loại Chợ Quỷ ban đêm thông thường. Chợ mỗi tháng chỉ họp một , địa điểm cố định, gần đến ngày mới thông báo. Người bán hàng ở đó là tay hàng xịn thật sự. Hai vị nếu thử vận may thì thể đến đó xem . “

Giang Khê cũng chút hứng thú, rốt cuộc thì gì khác biệt?

Trời về chiều, khí oi bức bao trùm, tiếng ve râm ran như dàn trống cổ vũ. Giang Khê dịch bóng cây cho mát, khẽ hỏi gã chủ sạp: “Thật sự thể tìm đồ ? “

“Đương nhiên là thật, lừa hai vị gì? “ Gã hạ giọng thấp hơn một chút. “Nghe ở Chợ Quỷ từng bỏ mười mấy vạn mua một bức cổ họa, qua tay hai bán cả chục triệu ở nhà đấu giá, phất lên trong nháy mắt. thấy cô chủ đây là sành sỏi, cô mà đến đó dạo một vòng thành triệu phú. “

Dù giọng điệu của gã phần khoa trương, nhưng Giang Khê cảm thấy thể xem thử, Lý Thu Bạch cũng nóng lòng lắm : “Ở ? Khi nào? “

Thấy cả hai đều xiêu lòng, gã chủ sạp , giơ tay động tác đếm tiền, xòe năm ngón tay: “Chỗ đó dẫn . Các vị cửa , nhưng thể giúp. “

“Năm vạn? “ Lý Thu Bạch lôi điện thoại , sẵn sàng trả tiền dẫn đường

Giang Khê hít một thật sâu, cái tên tóc xoăn đúng là khắc ba chữ “lắm tiền nhiều của “ lên trán mà. Cô đè tay , như với gã chủ sạp: “Ông chủ, chúng đều là khách quen, hôm qua mới tiêu ở chỗ ông hơn mười vạn, thế còn đủ để nhờ ông dẫn đường một chuyến ? “

Gã chủ sạp hề hề, tiền kiếm thì là đồ ngốc: “Cô chủ , việc nào việc đó, tiền là tiền mua đồ cổ. “

Loading...