Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-08-17 06:59:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến tối, khi cô giáo về, A Tễ một giường, ôm khư khư chiếc bình gốm men đỏ. Đêm khuya tĩnh lặng luôn khiến con dễ suy tư hơn. Cô bé cũng bắt đầu nghĩ đến một vài điều hợp lý, bèn nhỏ giọng tâm sự với A Mộ: “A Mộ, cha đối với tớ , cơm ăn áo mặc bao giờ bạc đãi tớ, còn mời cả cô giáo về dạy học. tại … tại cho phép tớ ngoài? “
“Tiểu Hồng và các v.ú già bên ngoài kẻ , sẽ bắt nạt tớ, cho tớ ngoài là để bảo vệ tớ. “ A Tễ áp cả khuôn mặt nhỏ nhắn lên bình sứ mát rượi. “ tớ thật sự tò mò bên ngoài trông như thế nào. “
“Thật tớ sợ bệnh, cũng sợ uống thuốc . Tớ chỉ ngoài xem thử một thôi. A Mộ, xem bên ngoài trông thế nào? “ A Tễ ôm chặt A Mộ hơn, buồn bã dụi dụi má bình. “Cây hòe ở ngoài sân nở hoa , những bông hoa trắng ngà thơm quá, tớ chỉ ngoài sờ thử một chút thôi. “
Thế nhưng Tiểu Hồng và những khác lúc nào cũng canh chừng cô bé, lúc nào cũng nhắc nhở cô bé về trách nhiệm, khiến cô bé đến giờ vẫn cách nào bước chân khỏi cổng. Đôi khi A Tễ cảm thấy mệt mỏi quá, chỉ ước gì thể biến thành A Mộ, biến thành một chiếc bình sứ. Có lẽ như sẽ mãi mãi giam trong sân nhỏ bé chỉ vuông vức một tấc .
“A Mộ, giá mà thể chuyện với tớ thì mấy. “ Ngoài cô giáo, Tiểu Hồng và vài nha khác, A Tễ chẳng ai để trò chuyện. Tất cả những lời chất chứa trong lòng, cô bé chỉ thể lén lút cho A Mộ . A Mộ là bạn nhất của cô.
A Mộ, với chút ý thức mơ hồ, cố gắng dùng hết sức rung lắc bình, nỗ lực cho A Tễ rằng thể thấy. A Tễ hề phát hiện , cô bé chỉ ôm nó thật chặt, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi, tí tách đọng bình sứ bóng loáng ”
“A Mộ, con nhớ quá, con nhớ nhiều lắm ”
Kể từ khi thầy giáo dạy học, cô bé dần dần còn luôn miệng nhắc đến nữa, vì thầy cha sẽ vui, và vì cô bé trở thành một dũng cảm.
Cô bé cũng thấy dáng vẻ can đảm của , nên dần dà chỉ dám lén lút thủ thỉ với chiếc bình sứ mỗi đêm. , bao nhiêu gọi tên trong vô vọng, cô bé cũng dần nhận rằng, lẽ sẽ bao giờ trở về nữa. Ký ức về cứ thế phai nhạt, cô bé sắp quên mất gương mặt của , sắp quên cả cảm giác ấm áp khi ôm lòng.
“A Mộ, giá như ngươi thể biến thành , giá như ngươi thể ôm con một cái như từng, hát cho con như từng ”
A Tễ dứt lời, A Mộ cố gắng dùng ý thức của để ôm lấy cô bé. Hành động vô cùng dịu dàng, tựa như một cơn gió thoảng, nhẹ nhàng vỗ về cô bé.
Cả A Tễ cứng đờ. Cô bé ngẩng đầu, A Mộ rực rỡ trong sắc đỏ diễm lệ, dám tin mà gọi một tiếng: “Mẹ?”
A Mộ cố gắng ôm cô bé thêm một nữa. Cảm nhận sự đáp , nước mắt A Tễ cứ thế lã chã tuôn rơi. “A Mộ, thật sự biến thành ? Con nhớ lắm…”
Ý thức của A Mộ khẽ cọ A Tễ, rằng , nhưng chẳng thể cất lời, chỉ đành lặng lẽ bầu bạn cùng cô bé.
A Tễ cũng chẳng bận tâm A Mộ trả lời . Cô bé cứ coi nó như của , cứ thế thủ thỉ bao nỗi niềm thương nhớ, lâu, mãi cho đến khi .
Giang Khê khẽ thở dài, với A Mộ đang yếu ớt: “Tuy nó ngươi là A Mộ, nhưng trong thâm tâm, con bé coi ngươi như một điểm tựa, giống hệt của nó ”
A Mộ “ừ” một tiếng, giọng điệu ôn hòa xen lẫn sự từ ái: “Con bé , khao khát , nên sẽ cố gắng để bảo vệ con bé như một ”
Sau , qua những lời thủ thỉ tâm sự hàng ngày của A Tễ, ý thức của A Mộ dần trở nên rõ ràng hơn. Tuy vẫn thể chuyện, nhưng nó thể hiểu tâm tư, thấu tỏ cả nỗi hoang mang và buồn khổ của cô bé.
“Sau đó, luôn ở bên con bé khi học, cùng con bé tường rào ngắm hoa hòe, cùng con bé qua mấy mùa xuân, hạ, thu, đông, cho đến một mùa hè của nhiều năm ” A Mộ nhớ ngày hôm đó, nét mặt đau thương thoáng hiện một nụ buồn bã. “Vào một ngày giữa hạ, A Tễ cuối cùng cũng lấy hết can đảm trèo lên tường rào ”
Ngày hôm đó, A Tễ bỗng thấy từ phía sân vọng một tràng reo hò kinh ngạc xen lẫn vui mừng, như thể phát hiện thứ gì lắm. Ngày thường, bốn phía trong sân đều yên ắng, hiếm khi ồn ào như . Cô bé chút tò mò, bèn hỏi Tiểu Hồng và chuyện gì.
Tiểu Hồng và những khác cũng , nhưng tiếng reo hò vẫn ngớt. A Tễ thật sự kìm , bèn nhân lúc ai để ý, lén trèo lên tường rào, nhoài lén lút về phía Từ Diêu. Nơi đó một rừng trúc lớn, che khuất động tĩnh bên trong. “A Mộ, ngươi xem bên đó đang gì ? Sao ồn ào thế?”
A Mộ lặng lẽ cho cô bé : Là Từ Diêu..
Ngươi nhặt từ nơi đó..
Khi A Tễ còn nhỏ, bây giờ sớm quên nhiều chuyện. Cô bé về phía Từ Diêu một lúc thu tầm mắt , sang cây hòe bên ngoài bức tường. Trên cây trĩu nặng những chùm hoa hòe trắng ngà, hương thơm dịu ngọt phả trong gió.
A Tễ đánh bạo duỗi tay, định hái một chùm xuống, nhưng tay đến gần, một con rắn bỗng từ cây lao xuống, dọa cô bé sợ đến mức ngã ngửa khỏi tường rào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-137.html.]
Chiếc bình sứ A Mộ đặt bên cửa sổ thấy tình thế , sợ cô bé thương, ý thức của nó gắng gượng thoát khỏi sự trói buộc của chiếc bình, hóa thành hình để đỡ lấy A Tễ.
Tưởng rằng phen sẽ ngã gãy tay gãy chân, A Tễ bỗng phát hiện đỡ từ phía . Quay đầu , cô bé liền thấy một A Mộ trong bộ đồ đỏ rực. Dù từng gặp mặt, cô bé cảm thấy vô cùng thuộc.
Rất thuộc, cứ như thể luôn ở bên cạnh . A Tễ nghĩ ngợi, chắc chắn lắm mà hỏi một câu: “A Mộ?”
A Mộ cô bé thất vọng, bèn do dự gật đầu.
“A Mộ, thật sự biến thành ! A Mộ, biến thành !” A Tễ kích động ôm chầm lấy nó, vui sướng như thể thật sự trở về. Tốt quá , cô bé luôn mong ngóng A Mộ biến thành , ngờ điều đó thành sự thật.
A Mộ cứ ngỡ A Tễ sẽ sợ hãi . Thấy cô bé hề tỏ sợ sệt, nó thầm thở phào nhẹ nhõm. Con bé sợ là .Dĩ nhiên A Tễ sẽ sợ A Mộ, thậm chí còn vô cùng mừng rỡ sự xuất hiện của nó. Không bạn bè, cô bé luôn coi A Mộ là đối tượng duy nhất để giãi bày tâm sự, và hằng mong đợi nó thể hóa thành . Giờ đây, cuối cùng cô bé cũng như ý nguyện.
Cô bé chẳng màng đến cơn đau, cũng chẳng buồn giải thích với Tiểu Hồng tiếng động chạy tới. Cô bé vui mừng nắm tay A Mộ trở về phòng, ngắm gương mặt xinh rực rỡ của nó, cảm thấy A Mộ trông giống trong ký ức mơ hồ của , trong lòng càng cảm thấy gần gũi hơn bội phần.
“A Mộ,” A Tễ vui vẻ A Mộ, thì thầm to nhỏ với nó, “ biến ?”
“Vì thấy tiếng của ngươi ” A Tễ ngày nào cũng kề tai nó chuyện, coi nó là đối tượng duy nhất để trút bầu tâm sự, vô hy vọng nó thể đáp . Thế nên, sự mong mỏi của cô bé, A Mộ dần ý thức, từ từ trở thành một Vật Linh.
“Hóa thật sự con chuyện, hóa luôn ở bên con ” A Tễ bỗng cảm thấy còn cô độc nữa. Trái tim cô bé bỗng chốc như trăm hoa đua nở, rực rỡ và ngập tràn hạnh phúc.
A Mộ cũng vui, chợt nhớ lời A Tễ ôm, nó bèn dang tay ôm hờ lấy cô bé.
Thân thể A Tễ lập tức cứng đờ, trong mắt ánh lên vẻ căng thẳng. Kể từ khi mất, một ai từng ôm cô bé như . Cô bé giờ là một thiếu nữ mười mấy tuổi thầy giáo khen ngợi, trong lòng do dự đẩy , nhưng mùi hương A Mộ, giống hệt mùi hương của , khiến cô bé lưu luyến nỡ rời.
A Mộ điều từ lâu . Mỗi thấy A Tễ buồn bã nhớ , nó đều ôm lấy, an ủi cô bé. Chỉ tiếc là đây nó chỉ ý thức, cách nào hóa thành để vỗ về A Tễ ”
“Nàng nghĩ ngợi một lát, vỗ nhẹ lên lưng cô bé, từng cái, từng cái thật dịu dàng. “A Tễ. “
Nghe tiếng A Mộ gọi tên dịu dàng, một cảm giác ấm áp tựa làn gió xuân khẽ thổi qua trái tim A Tễ, xua tan nỗi cô độc và sợ hãi bám riết bấy lâu. Sống mũi cô bé chợt cay xè, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ hoe. A Tễ bất giác vòng tay ôm chầm lấy A Mộ. Trên nàng mềm mại tỏa một mùi hương dìu dịu, giống hệt mùi hương trong ký ức của cô bé.
Thơm quá.
A Tễ siết chặt vòng tay, giọng lí nhí như thì thầm: “A Mộ, A Mộ . chị thể ở bên em mãi ? “
“Đừng buồn nữa, A Tễ. Em vui lên chứ. “
A Mộ cũng thì thầm đáp , nhưng ngoài A Tễ thì một ai khác thể thấy.
Tiểu Hồng đuổi theo đến tận cửa, qua khe cửa sổ chỉ loáng thoáng thấy tiếng A Tễ gọi tên A Mộ, thầm nghĩ chắc tiểu thư đang trò chuyện với chiếc bình sứ màu đỏ . Mấy hầu khác cũng quen với cảnh nên chẳng ai lấy lạ, lặng lẽ tìm chỗ trốn việc.
Tiểu Hồng gác ngoài cửa, liếc mấy bà v.ú đang canh giữ ở cổng lớn khe khẽ thở dài. Đôi khi nàng thật hiểu, rốt cuộc lão gia thương tiểu thư . Nói là thương, nhưng cho tiểu thư ăn ngon mặc , còn mời cả thầy đồ về dạy chữ, thậm chí răn đe cả phu nhân và các tiểu thư khác khi họ đến gây sự.
Còn là thương, nhưng chẳng bao giờ cho tiểu thư khỏi cửa. Tiểu thư lớn từng mà từng ngoài gặp gỡ chị em khác, cũng một bước chân khỏi tòa nhà lớn của Tống gia.
Trong lòng nàng cũng vài suy đoán, nhưng dám nhiều chuyện, chỉ sợ vạ lây đến nhà. Nàng chỉ thể tận tâm canh giữ cửa chính, cố gắng để ai phiền tiểu thư.
Trong phòng, A Tễ ôm một lúc mới lơi tay, nhưng vẫn nắm chặt lấy A Mộ nỡ buông, cứ sợ rằng chỉ cần buông là nàng sẽ biến mất. Ngay cả tối ngủ, cô bé cũng kéo A Mộ lên giường cùng . “A Mộ, chị sẽ ở đây mãi chứ? Chị biến mất ? Có chị chỉ là ảo giác của em ? “
“Sẽ , sẽ luôn ở bên em. “ A Mộ chính là Vật Linh sinh từ sự chờ mong bầu bạn ngày đêm của A Tễ. Nàng tồn tại chính là để ở bên cô bé, trừ khi bản nàng tan biến, bằng nàng sẽ mãi mãi bầu bạn cùng A Tễ."