Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-08-17 06:59:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô bé từng hát một bài, trong đó câu ‘Niệm , thiên lý yên ba, mộ trầm trầm hề thiên dục vãn’. Mẹ , “mộ trầm trầm “ chính là lúc chạng vạng, trời sắp tối đen.
“Bạn gì, là bạn đồng ý nhé. Sau con sẽ gọi bạn là A Mộ. “ A Tễ khe khẽ gọi “A Mộ “ hai , gọi tên “A Tễ “, đó khúc khích : “Hi hi, A Tễ và A Mộ, giống quá. “
Chẳng vì đặt tên, vì cùng ngủ một đêm, mà A Tễ bỗng cảm thấy vô cùng thiết với chiếc bình sứ. Cô bé coi nó như một , thiết hệt như với .
Từ đó về , cô bé ôm nó lúc nơi. Ăn cơm cũng ôm, chơi cũng ôm, ngủ cũng ôm. Những lúc buồn bã, lúc nhớ , cả những lúc vui vẻ, cô bé cũng đều ôm chặt lấy nó.
“A Mộ, tối nay ăn dưa muối nữa , bạn ăn ? Con ăn dưa muối , con ăn thịt cơ. “
“A Mộ, con ngoài chơi quá, nhưng chị Tiểu Hồng bảo , ngoài sẽ bắt nạt. “
“A Mộ, con hát cho bạn nhé. Tối nào cũng hát cho con bài đấy: Niệm , thiên lý yên ba, mộ trầm trầm hề thiên dục vãn . “
“A Mộ, tối nay con ôm bạn ngủ, con mơ thấy . “
Ôm A Mộ trong lòng, đêm đó A Tễ mơ thấy . Mẹ mỉm với cô, cô cũng đáp : “Mẹ ơi, con nhớ lắm, ? Hu hu hu, bao giờ mới về với con? Con nhiều chuyện kể cho lắm . “
gì cả. A Tễ nấc lên bừng tỉnh, cô bé vội ôm chặt lấy A Mộ, dường như chỉ cần ôm chặt nó thì thể giữ , để tan biến khỏi giấc mơ của .
“A Mộ, con mơ thấy , nhưng mà chẳng chuyện với con gì cả, lạ thật đấy. “
“A Mộ, bạn xem tại về? Có tại cha nên về ? Con mấy bà gác cổng , cha thương , cũng chẳng thương con, nên mới bắt chúng ở đây. Ông thương con, con cũng chẳng thương ông , con chỉ thương thôi. “
“A Mộ, rốt cuộc ? Con ngoài tìm , nhưng con tìm ở cả . “
A Tễ cứ thế thủ thỉ lâu, mặc kệ A Mộ . Cô bé coi nó như một bạn, một nơi để trút bầu tâm sự, giúp cô bé bớt cô đơn trong sân nhỏ bé, lạnh lẽo và thua thiệt .
Tiểu Hồng bóng lưng A Tễ đang bậc thềm, chỉ khẽ thở dài. Không đến bao giờ lão gia mới nhớ tới tiểu thư. Không cha chăm sóc, tiểu thư ngày càng đối xử tệ bạc, những hạ nhân khác ngoài cô cũng ngày một qua loa, đại khái.
Giang Khê hình ảnh A Tễ cô độc đó, cũng kìm mà lo lắng cho cô bé: “A Mộ, đó thì ? Cuộc sống của cô bé khá hơn ? “
“Có. “ Giọng A Mộ vang lên, nghiến răng ken két, hận ý và lệ khí nó bỗng chốc tăng vọt. “Nếu thể, thà rằng cuộc sống đó đừng bao giờ cải thiện. “
Giang Khê mơ hồ đoán điều gì đó. Và khi những hình ảnh tiếp theo hiện lên, cô hiểu tại A Mộ hận đến như .
Lò gốm của Tống gia nung xong mẻ đồ sứ men đỏ tế và kịp đưa đến đàn tế Đại lễ tế trời của Thánh Thượng. Tất cả đồ sứ đều chất lượng tuyệt hảo, màu sắc tươi sâu lắng, tỏa một sức sống khác lạ, cho là vật tế nhất để kết nối trời đất.
Quốc sư đại nhân khi kiểm tra vô cùng hài lòng, bèn chọn ngày lành để mở Đại lễ tế trời. Sau đại lễ, vùng đất phía Bắc quả nhiên đổ mưa như trút nước, chấm dứt cơn đại hạn kéo dài gần một năm rưỡi.
Thánh Thượng vô cùng vui mừng, lập tức ban thưởng hậu hĩnh cho quốc sư, các quan viên phụ trách tế lễ, và cả Tống gia – những nung đồ sứ tế lễ. Vô vàng bạc châu báu chảy Tống gia như nước, Hoàng đế còn tự tay một tấm biển hiệu để ban thưởng cho lò gốm men đỏ tế của Tống gia.
Trên biển hiệu tám chữ: “Ngàn Lò Một Báu, Sắc Đỏ Vạn Quan “.
“Ngàn lò một báu, sắc đỏ vạn quan! Hay! Hay lắm! Sau mấy trăm năm, Tống gia chúng cuối cùng cũng ban thưởng! “ Tống lão gia, đầu Tống gia, lập tức sai rước tấm biển hiệu đến từ đường để các vị liệt tổ liệt tông cùng chứng kiến vinh quang chói lọi của Tống gia ngày hôm nay. Sau đó, ông cho treo tấm biển ở sảnh chính của lò gốm, để tất cả đều thể thấy sự công nhận của Thánh Thượng dành cho Tống gia.
Các vị tộc lão nhà họ Tống cũng vui mừng khôn xiết: “Lần chỉ thành nhiệm vụ, bảo tính mạng, mà còn gây dựng danh tiếng cho lò gốm Tống gia, còn bí quyết nung gốm men đỏ tế. Sau nếu triều đình lệnh, chúng cần lo lắng nữa . “
“ , lò gốm Tống gia chúng bao năm nay luôn lò gốm Cảnh Đức đè đầu, cuối cùng cũng hả hê một phen. Sau , các lò gốm quan gia trong thiên hạ đều lấy Tống gia chúng đầu! “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-135.html.]
“ thủ đoạn đó suy cho cùng vẫn phần nham hiểm, nhất là đừng dùng nữa. “ Một vị trưởng lão trong tộc cất tiếng, lòng trĩu nặng cảm giác tội .
Các vị trưởng lão khác, gương mặt già nua thoáng biến sắc, vội bao biện: “Thiên hạ đại hạn, dân chúng lầm than, chúng cũng là vì bách tính trong thiên hạ, vì sự tồn vong của gia tộc. “
“Phải đó. Được hy sinh vì bách tính, vì gia tộc, cũng coi như là phúc phận của nó . “
Vị trưởng lão ban nãy vẫn thấy lương tâm cắn rứt, ngập ngừng lên tiếng: “ cho cùng thì . “
“Là nó tự nguyện. “ Tống lão gia khẽ vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bản chỉ tượng trưng cho địa vị gia chủ ngón tay cái, đoạn hạ giọng với vị tộc thúc của : “Hơn nữa, nếu thiên hạ gặp đại hạn, dân chúng đói khổ lầm than, thì Thánh Thượng và Quốc sư cũng chẳng hạ lệnh dùng gốm men huyết dụ để vật tế. Sau nếu mưa thuận gió hòa, e là cũng chẳng cần dùng đến nữa, tộc thúc cần lo lắng quá. “
Vị trưởng lão im lặng gật đầu, chỉ thầm hy vọng chuyện đúng là như .
Tống lão gia tuy ngoài mặt trấn an là , nhưng về đến phủ, lão thấp giọng căn dặn quản gia: “Bát tự của con bé đó còn hợp hơn cả nó. Lần nếu nó phát hiện , tình nguyện thế, thì mẻ gốm men huyết dụ nung chắc chắn còn hơn nữa. Cứ trông nom nó cho cẩn thận, đừng để nó ốm đau xảy chuyện gì, lúc cần dùng đến. “
Quản gia vội cúi đầu: “Thưa lão gia, sẽ dặn dò , chăm sóc cho A Tễ tiểu thư thật chu đáo. “
Tống lão gia vuốt chòm râu, lệnh: “Mọi thứ chu cấp hơn cả đại tiểu thư. Cứ bồi bổ cho nó thật , nhưng tuyệt đối để nó tự ý bước khỏi sân viện. “
“Vâng ạ. “ Quản gia lập tức lui sắp xếp.
Nửa canh giờ , ông dẫn theo một đoàn nha và ma ma đến Thu Trúc viện. Lúc , A Tễ đang xổm giữa sân viện cỏ dại mọc um tùm, say sưa đếm kiến. Thấy một đám lạ mặt tiến đến, cô bé giật hoảng sợ, vội ôm khư khư chiếc bình gốm men huyết dụ dáng ngọc hồ xuân chạy biến phòng.
Tiểu Hồng, nha của cô bé, cũng sợ hãi tột độ. Nó ngỡ chuyện tiểu thư lén lò gốm mấy hôm phát giác, sợ đến mức vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu xin tha.
“Ngươi là nha hầu hạ A Tễ tiểu thư ? Sao tùy tiện quỳ gối như ? Mau lên. “ Quản gia nở nụ hiền hậu, vẫy tay cho đám hầu tiến . “Lão gia thương tiểu thư di nương bên cạnh, nên đặc biệt cho tới đây chăm sóc. Sau A Tễ tiểu thư cần gì cứ việc sai bảo. “
Tiểu Hồng ngây cả . Lời cầu nguyện của linh nghiệm thật ? Nó mừng rỡ chạy vội nhà báo tin vui cho A Tễ, cô bé xong cũng vui vẻ mặt.
A Tễ ôm chiếc bình sứ ghế, tròn mắt những nha , ma ma dọn dẹp sạch sẽ sân um tùm cỏ dại, hết giường, chăn, bàn ghế trong phòng bằng những thứ mới tinh, êm ái hơn, còn mang đến cho cô bé nhiều quần áo lộng lẫy mà cô bé từng thấy bao giờ. Đến sẩm tối, họ dọn lên một bữa cơm thịnh soạn.
A Tễ mâm cơm cả thịt kho và đùi gà , vui đến cong cả khóe miệng. Cô bé thì thầm với chiếc bình sứ: “A Mộ ơi, mới lén với là thèm thịt, thế mà họ mang thịt đến cho thật . Có với họ ? “
“A Mộ, giỏi quá , giống hệt như của , lúc nào cũng mang về cho thật nhiều thịt ngon. “ A Tễ chằm chằm cái đùi gà, nuốt nước bọt ừng ực. “Nhiều thịt quá, ăn hết. Phải chi ở đây thì mấy . Mình nhớ , bao giờ mới về? “
Tiểu Hồng khẽ thở dài, dịu dàng khuyên nhủ: “Tiểu thư ăn nhiều ạ, dưỡng cho khỏe mạnh, nếu di nương về thấy gầy sẽ đau lòng lắm đó. “
A Tễ một lòng một mong trở về, cầm lấy cái đùi gà ngoạm một miếng thật to: “Mình ăn thật nhiều, dưỡng cho khỏe mạnh, để về đau lòng. “
Tiểu Hồng gượng , tiếp tục gắp thức ăn cho A Tễ. Vừa ăn, cô bé tíu tít với chiếc bình gốm men huyết dụ: “A Mộ, đùi gà ngon ơi là ngon, chi cũng ăn thì mấy. “
Khi , chiếc bình gốm men huyết dụ vẫn linh trí, chẳng thể đáp lời, chỉ thể lặng lẽ bầu bạn cùng cô bé.
Ăn xong, A Tễ ghé sát chiếc bình, thì thầm: “A Mộ ơi, hình như cha cũng xa lắm , cha cho mang đến cho bao nhiêu là quần áo và cả đùi gà ngon nữa. “
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, chiếc bình gốm men huyết dụ đặt bàn khẽ lay động, như thể đang phản bác lời cô bé.
A Tễ ngây thơ nào hiểu. Bị ghẻ lạnh từ tấm bé, giờ đây quan tâm, cô bé chỉ cảm thấy thứ đang dần hơn, và dĩ nhiên, cha cũng là một .
Trẻ con vốn ngây thơ như , chỉ cần đối với chúng một chút là chúng sẽ lập tức thấy đó là nhất đời. Mấy ngày , Tống lão gia chợt nhớ đến cô con gái , bèn cố ý ghé qua sân viện. Vừa thấy bóng cao lớn bước , A Tễ lão bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, trong lòng thầm reo lên: “Ồ, thì đây là cha, cha cao quá! “ Cô bé chạy , ngước đôi mắt trong veo lên hỏi: “Cha, cha đến thăm con ạ? Sao bây giờ cha mới đến thăm con? “
"