Ta Mỗi Ngày Đều Ở Tiệm Đồ Cổ Hóng Tin Nóng - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-08-17 06:58:53
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đương nhiên là , vạn vật đều linh mà, món nào cũng hết. Chỉ là cần hữu duyên mới . Các vị thấy, chứng tỏ các vị hữu duyên ” Ông chủ chắc như đinh đóng cột, lái câu chuyện về miếng ngọc bội hình chim của : “Cho nên, miếng ngọc thể bán cho các vị . Mọi xem những món đồ cổ khác của ”
Mấy nhà sưu tầm đầy ngơ ngác:
“Vậy để trở thành hữu duyên?”
“Biết các vị cứ ghé qua sạp của vài , để nó quen mặt các vị thì sẽ thì ?” Ông chủ chỉ những món đồ cổ khác: “Lần mua miếng ngọc hình chim thì thể mua món khác, qua đây thử vận may?”
Nghe , mấy nhà sưu tầm đành ngó nghiêng những món đồ cổ khác, định bụng mua một món để quen với ông chủ, xem thử cái gọi là “âm thanh” .
Thật hết nổi. Nhìn đến đây, Giang Khê còn gì hiểu nữa. Ông chủ căn bản ý định bán miếng ngọc hình chim , nhiều như chỉ là một chiêu trò bán hàng để đẩy những món đồ cổ bình thường khác. là lắm chiêu trò.
“Có lẽ đời thật sự những món đồ cổ mang âm thanh đặc biệt, nhưng nghĩ món ạ ” Giang Khê bụng nhắc nhở một câu.
Ông chủ cụp mắt xuống:
“Cô , chứng tỏ cô hữu duyên ”
Giang Khê hỏi vặn :
“Vậy ông chủ ?”
Ông chủ đáp ngay cần suy nghĩ:
“Tất nhiên là ”
“Miệng lưỡi của ông cả, dĩ nhiên ông bịa thế nào mà chẳng ” Giang Khê thấy đến đây là đủ, cô gọi A Tửu và Lý Thu Bạch cùng những khác xem hàng tiếp.
Đi xa một đoạn, cô mới kể chiêu trò bán hàng của ông chủ cho . Lý Thu Bạch, Hoa Lí và A Tửu ngỡ ngàng, còn thể ăn kiểu ?
“Không ngờ tới đúng ? Chị cũng ngờ luôn ” Giang Khê lắc đầu: “Nếu chị chắc miếng ngọc hình chim thể chuyện, khi cũng mắc bẫy của ông . “
“Dám lừa gạt đến mặt chị Giang đây, đúng là múa rìu qua mắt thợ. “ Lý Thu Bạch cảm thấy chuyện tối nay cũng thú vị đấy chứ. “Nếu chị thật sự thể '' , hối hận vì bịa câu chuyện nhỉ? “
“Kệ . “ Giang Khê đáp tiếp tục rảo bước. Đi một đoạn, một đàn ông gầy gò bỗng từ xuất hiện, chắn ngay mặt cô.
Giang Khê khẽ cau mày, định lách qua thì đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên. Gương mặt hốc hác, đôi môi khô khốc nứt nẻ, trông như bệnh nặng. Thế nhưng, đôi mắt lúc lóe lên một tia sáng kỳ lạ. “ loáng thoáng hai vị chuyện, cô . là chủ tiệm đồ cổ ? “
“Ông là cạnh sạp đồ cổ lúc nãy. “ Giang Khê nhận , vẫn luôn trong góc, dường như cũng hứng thú với câu chuyện của tay chủ sạp.
Người đàn ông gật đầu, ngập ngừng mở miệng: “Xin hỏi . cô thu mua đồ cổ ? “
Xung quanh tĩnh lặng, giọng của đàn ông truyền rõ mồn một tai Giang Khê. Cô đánh giá mặt một nữa. Hắn chừng ngoài bốn mươi, vóc thấp bé, gầy nhom, tướng mạo trông vẻ thật thà, chất phác. Mắt hằn đầy tơ máu, quầng mắt thâm đen, trông vô cùng mệt mỏi, như thể đang gặp chuyện gì đó cực kỳ nan giải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-128.html.]
“Có thu mua cô? “ Người đàn ông mong chờ cô. Giang Khê đoán lẽ đang gặp khó khăn, cần tiền gấp nên gật đầu: “Nếu giá trị thì đương nhiên sẽ thu mua. “
“Có giá trị chứ, chắc chắn lịch sử vài trăm năm , chỉ là một vài khuyết điểm nhỏ thôi. “ Người đàn ông câu mà trong lòng thoáng chút bất an, nhưng vì con gái, vì cả gia đình, buộc .
Giang Khê nhận sự hoảng hốt trong mắt , dường như còn đang che giấu điều gì đó. “Là món đồ cổ thế nào? Và khuyết điểm nhỏ ông là gì? “
“Là một cái bình. “ Người đàn ông ngập ngừng lấy điện thoại , tìm một tấm ảnh đưa cho Giang Khê. Dưới ánh đèn đường vàng vọt hai bên, Giang Khê thấy trong ảnh là một chiếc bình sứ.
Đó là một chiếc xuân bình miệng loe, cổ thon, phình. lẽ do camera điện thoại quá kém, chụp trong điều kiện thiếu sáng nên trông nó tối tăm vô cùng, màu sắc loang lổ như vết m.á.u khô, đen xỉn. Từ miệng bình chạy xuống là vài đường nứt dán bằng keo. tay nghề của dán rõ ràng tệ, vết nối gồ ghề, lồi lõm, trông chẳng khác nào vết sẹo lồi phẫu thuật.
Nhìn qua thì món đồ phẩm tướng tệ, thế nhưng Giang Khê cảm nhận một nỗi bi thương đậm đặc đến lạ lùng từ trong ảnh, nó khuấy động cảm xúc nơi đáy lòng cô, khiến cô bất giác vỗ về, an ủi nó. “Ông đưa cho khác xem ? “
“ hỏi mấy chủ tiệm đồ cổ , họ đều đây đồ cổ, còn chê nó nứt. “ Người đàn ông ngượng ngùng cất điện thoại. “Trước khi ba qua đời , nó lịch sử lâu đời lắm, ít nhất cũng đổi một căn nhà, tuyệt đối hàng giả. Nếu con gái đổ bệnh, cũng đời nào mang nó bán. “
Giang Khê gật đầu. Trực giác mách bảo cô chiếc bình chắc chắn là một món đồ , nhưng cũng tiếc nuối vì những vết nứt nó, thể cứu vãn . “Món đồ đó đang ở ? “
“Ở . ở nhà. “ Người đàn ông lắp bắp trả lời, chột dám thẳng mắt Giang Khê. Bọn họ là chủ tiệm đồ cổ, chắc hẳn kiến thức sâu rộng, chắc sẽ sợ . Hắn là vì chữa bệnh cho con gái, hại .
Sau khi âm thầm tự thôi miên vài , mới một câu chỉnh: “Nó đang ở nhà. sợ va đập hỏng nên dám mang theo. Nếu cô xem, thể đến nhà . “
Nói , chỉ tay về phía bờ bên sông: “Nhà ở gần đây thôi, qua sông lái xe thêm hơn mười phút là tới. “
Giang Khê thầm nghĩ đúng là buôn bán, ai tự khai địa chỉ nhà như thế, sợ trộm tìm đến cửa ?
Cô thiện gật đầu, Chiết Chiêm đang phía : “Chiết Chiêm, gọi A Kiều với A Tửu đây giúp , chúng xem thử. “
Mấy đứa nhóc nãy chạy đó săn đồ cổ , mới loáng một cái thấy tăm .
“Chị Giang, chị chắc là đến nhà ông chứ? “ Lý Thu Bạch cái bình đen sì xỉn màu, còn nứt vỡ trong ảnh, trông vẻ khuyết điểm lớn, giá trị chắc chắn sẽ giảm nhiều, bèn hạ giọng hỏi nhỏ: “Liệu một chuyến công cốc ? “
“Cậu theo học giám định đồ cổ bao lâu ? Quên mất sở trường của là gì ? “ Giang Khê bất lực Lý Thu Bạch ngây ngô, cảm thấy đúng là chút thiên phú nào với đồ cổ. “Đừng trông mặt mà bắt hình dong, cũng đừng vẻ ngoài mà phán xét đồ vật. Bao nhiêu món đồ cổ trong nhà đều xem vô ích hết . “
“Lại nhầm ? “ Lý Thu Bạch bất đắc dĩ thở dài. Đồ cổ trong nhà tuy nhiều, nhưng đó là sở thích của ông nội. Nếu để lấy lòng ông, cũng chẳng đời nào tìm hiểu mấy thứ .
Giang Khê khẽ “ừ “ một tiếng, lịch sự hỏi đàn ông: “Không nên xưng hô với ông thế nào? “
“ họ Trương, cô cứ gọi là Trương Vĩnh Thịnh. “
Giang Khê gật đầu, tự giới thiệu họ Giang, hỏi thêm vài câu thì Thập Nhị Kiều và A Tửu .
Thập Nhị Kiều nghiêng đầu đánh giá đàn ông trung niên ăn mặc giản dị, bỗng phát hiện thở của vật linh, đôi mắt đen láy tức thì sáng rực lên, vội kéo tay Giang Khê: “Giang Giang, ông thở của vật linh. “
Giang Khê chợt hiểu tại chiếc bình hoa toát nỗi bi thương đậm đặc đến . Cô nhẹ nhàng siết tay Thập Nhị Kiều: “Chú một món đồ cổ bán, mời chúng qua xem. Cùng xem thử ? “
Mắt Thập Nhị Kiều sáng lên, lập tức gật đầu lia lịa."