Bên , Trần Kim Dự hừ lạnh một tiếng: “Ai gọi hạng nào đến? Miệng thì là đại sư, là môi giới nhà đất mờ ám định lừa bán nhà của thì . “
lúc , ông cả Trần Kim Vinh chống nạng tới mặt . Ông lão ngoài bảy mươi nhưng giọng vẫn sang sảng: “Bán nhà? Một đứa con gái gả như cô lấy tư cách gì mà bán nhà ở đây? Cả nhà cô mau dọn cho khuất mắt! Tòa nhà phần của nhà cô ! “
“Bà vợ Trần Kim Vinh hừ lạnh: “ thế, con gái lấy chồng thì như bát nước hắt , về nhà đẻ mà đòi nhà cửa, thể thống gì ? “
Trần Kim Hoa nổi giận, vì chuyện mà họ cãi nửa năm trời: “Chưa hôm nay đến vì căn nhà, cho dù là thế nữa, thì đó cũng là cái đáng hưởng! Mấy năm nay luôn chăm sóc , khi mất cũng chia cho một phần. Mấy đừng hòng quỵt nợ, thì tòa mà chuyện! “
Bà vợ Trần Kim Vinh đáp trả: “Ra tòa thì tòa! Căn nhà tên cả , để xem ai lấy nó ! “
Người của hai nhà Trần Kim Dự và Trần Kim Hoa , quên cả ngoài ở đó, lập tức lao cãi vã: “Tuy nó tên , nhưng . “
Giang Khê xoa xoa lỗ tai đang ù vì tiếng ồn, nhanh tay lẹ mắt kéo Lý Thu Bạch . Cậu đầu chứng kiến cảnh tranh chấp tài sản kinh hoàng như thế , đang đờ đẫn tại chỗ, suýt chút nữa thì xô ngã. “Cẩn thận đừng để đánh! “
“Còn mấy dì Trần nữa . “ Giang Khê lên tiếng ngăn . Đèn trong tòa nhà cũ kêu lách tách, ánh sáng chập chờn, khiến khí bỗng nhiên trở nên u ám đến rợn
Đứa trẻ nhà tầng ba sợ hãi thét: “Mẹ ơi con về nhà! Con thích căn nhà rách nát , ở đây đáng sợ quá, con sẽ bao giờ đến đây nữa! “
“Không sợ, sợ, chờ bán căn nhà xong chúng sẽ về nhà mới ở nhé. “ Mẹ đứa bé dứt lời, đường điện phát tiếng lách tách lớn hơn
Giang Khê ngẩng đầu lên bóng đèn. Bỗng nhiên, bóng đèn chiếu sáng ở ban công phía “bùng “ một tiếng nổ tung, mảnh vụn văng tung tóe. Những b.ắ.n trúng kêu lên thảm thiết, đồng thời cả tòa nhà chìm bóng tối đen như mực, chỉ còn ánh trăng lờ mờ soi chiếu
Trần Kim Hoa sắc mặt trắng bệch, vội vàng gần Giang Khê, nhanh chóng túm lấy tay cô: “Lại nổ nữa ! Lần cũng y hệt thế ! “
“Đại sư, cô mau xem xem, ma ? “
Thùng Rượu gật đầu lia lịa: “Nó hình như lên lầu ! “
Nói , nó vội vàng chạy lên lầu. Giang Khê cũng theo . Đến chiếu nghỉ tầng 4, cô mơ hồ thấy tiếng nức nở vọng xuống từ phía . Tiếng ai oán, như tiếng kìm nén của một phụ nữ. Cô cánh cửa cầu thang tối đen như mực phía , nó giống như một cái miệng vực khổng lồ đang há to chờ nuốt chửng cô. Cô hạ giọng hỏi: “Trên đó là gì ? “
“Là gác xép, từng là nơi ở. Bà mất thì đổi thành phòng chứa đồ. “ Trần Kim Hoa dứt lời, một luồng gió lạnh buốt xuyên qua phòng. Luồng khí ẩm ướt, nhớp nháp lướt qua gáy cô. Cái lạnh buốt từ lòng bàn chân dâng lên, thở theo bản năng cũng khẽ nín
Một quả bóng rổ xẹp lép lộc cộc lăn xuống từ phía , từng chút một, mỗi tiếng động như một nhát búa gõ lồng ngực, khiến ai nấy giật thót
Sắc mặt càng thêm tái nhợt. Thật sự ma ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-moi-ngay-deu-o-tiem-do-co-hong-tin-nong/chuong-11.html.]
Trong lòng Giang Khê cũng cảm thấy rờn rợn. Cô về phía nhóc Thùng Rượu mũm mĩm đang lặng lẽ trốn lưng , nghiến răng hỏi nhỏ: “Mày là Vật Linh mà cũng sợ ? “
“Em còn bé mà! “ Cậu nhóc Thùng Rượu rúc sâu hơn lưng Giang Khê
“Thế mà còn theo đến đây xem náo nhiệt! “ Giang Khê lẩm bẩm chửi thầm một câu, trong lòng thầm niệm vài câu “nó là Vật Linh “ tiếp tục lấy hết can đảm bước lên. Tiếng gót giày cô nện bậc thang phát âm thanh lộc cộc giòn tan, xua bầu khí tĩnh mịch, ngưng trệ
Mọi đột nhiên hồn. Đang định hít một thật sâu thì cánh cửa gỗ ở gác xép phát tiếng va đập lạch cạch. Bóng tối mờ ảo chập chờn, một bóng trắng mờ ảo gần như trong suốt thoáng vụt qua
“A! “ Thùng Rượu sợ đến mức ôm chặt cánh tay Giang Khê
“A! Đó là cái gì? Là ma ? “ Lý Thu Bạch, con trai Trần Kim Hoa và những khác theo cô cũng thấy bóng trắng đó, sợ hãi đến mức trốn lưng Giang Khê, run lập cập
Hai cánh tay bỗng nhiên túm đau, Giang Khê đầu , lượt sang Thùng Rượu và Lý Thu Bạch đang bám ở hai bên: “Hai dù gì cũng là đàn ông to xác, trốn lưng là thế nào hả? “
“Gan bé tí! “ Giang Khê khinh thường gạt tay cả hai khỏi cánh tay : “Có tí gan đó mà cũng đòi xem náo nhiệt. “
“Kia chính là ma đó, sợ mới là lạ chứ? “ Lý Thu Bạch run lập cập
Cậu nhóc Thùng Rượu gật đầu: “Tự nhiên bay thì đáng sợ thật, trách chúng ! “
“ thế, trách chúng . “ Lý Thu Bạch mãi mới sực nhận bên cạnh thêm một giọng trẻ con xa lạ. Cậu nghiêng đầu sang, nhờ ánh trăng mờ nhạt, thấy bên cạnh thêm một bé mập mạp, còn mặc Hán phục màu xanh nhạt. Nhìn cái là ở đây
Ở đây còn một đứa nữa ? Lý Thu Bạch vốn căng thẳng, giờ sợ đến mức hai chân nhũn . Theo phản xạ lùi về , đầu đột nhiên đập tường, bất tỉnh nhân sự
Cậu nhóc Thùng Rượu chột núp : “Không liên quan đến em , tự dọa đấy chứ! “
Giang Khê cũng ngờ Lý Thu Bạch thấy Thùng Rượu. Cô đầu về phía mấy Trần Kim Hoa. Họ vẫn đang chìm đắm trong nỗi sợ hãi từ bóng trắng ban nãy, nên hề phát hiện Thùng Rượu bé nhỏ
“Chính là nó! Lần cũng thấy một bóng như , hại hôm bồn chồn lo lắng, lái xe gây tai nạn, đền bù hai mươi vạn! “ Con trai Trần Kim Hoa giọng tự chủ run lên. Trên đời thật sự ma
Mây đen che khuất ánh trăng, gió xuân dữ dội thổi qua. Bóng cây ma quái vặn vẹo đổ dài lối , như chực nuốt chửng tất cả bọn họ
Mọi đều trở nên kinh hãi, hoảng loạn tột độ: “Hình như ai chạm vai . “
“Đừng đầu ! Tuyệt đối đừng đầu ! “ Trần Kim Vinh ôm ngực, tim đập thình thịch như nhảy ngoài