Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 84: Các Cậu Đều Phải Đưa Cho Tôi

Cập nhật lúc: 2025-11-12 14:34:50
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bị lời của Phùng Bối mạnh mẽ gợi những hồi ức cũ, nhận gia đình cũng từng Phùng Thiên Hỷ bảo hộ, nên đối với lời lúc của Phùng Bối thể phản bác.

 

Chỉ thể rằng, tiểu đội vài năm tận thế vẫn giữ một tia lương thiện, trong lòng khắc sâu một câu: “Một giọt nước ân nghĩa, nên báo đáp bằng suối nguồn.”

 

Do đó, Tề Hoa dù mặt chút khó coi, nhưng vẫn lục tìm trong túi, miễn cưỡng tìm một viên tinh hạch cấp hai. “... chỉ một viên, hai viên còn , bây giờ sẽ dẫn cô tìm tang thi cấp hai.”

 

Mắt Phùng Bối sáng lên, cô khách khí giật lấy tinh hạch từ tay , dùng tay áo tùy tiện lau nước mắt, về phía những đồng đội khác.

 

“Các thì ? Đội trưởng gương , các cũng đưa.”

 

Lúc ai dám phản bác cô , dù ai mang tiếng vô ơn bội nghĩa phản bội. Thậm chí, cần khác , tự bản họ cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.

 

Ngay cả Vương Tuyết Vy cũng thu biểu cảm, dù tiếc nuối đến mấy, vẫn lấy một viên tinh hạch cấp hai từ trong túi.

 

“Viên tinh hạch cấp hai đưa cho cô, coi như trả xong ơn cứu mạng của cha cô năm xưa, cô đừng ám mãi buông!”

 

Phùng Bối cầm lấy tinh hạch, lười để ý đến cô , dồn ánh mắt về phía Lý Tường và Vương Nhất.

 

Lý Tường cau mày, gì đó nhưng bạn trai Tôn Trạch kéo góc áo, lắc đầu.

 

Không còn cách nào khác, ai bảo cô cũng từng chịu ơn của Phùng Thiên Hỷ. Lý Tường đành ấm ức lấy tinh hạch cấp hai từ trong túi, ném qua.

 

Thấy vẻ mặt hớn hở của Phùng Bối, Lý Tường càng thêm uất ức, dựa vai Tôn Trạch, tay bí mật véo phần thịt non bên hông , khiến rên lên một tiếng đau đớn.

 

“Anh Vương Nhất, tinh hạch cấp hai, một viên thôi.” Phùng Bối đến mặt cuối cùng, đưa tay .

 

Mặc dù trong tay cô ba viên tinh hạch cấp hai, nhưng thể bỏ qua Vương Nhất?

 

Mọi đều cho, dựa cho?

 

Có viên tinh hạch cấp hai , cô thể ở khách sạn thêm một thời gian nữa.

 

Ánh mắt Phùng Bối lộ vẻ phấn khích ngấm ngầm, đầu tiên cảm thấy cha một việc tuyệt vời nhất.

 

Trên thực tế, Phùng Thiên Hỷ bằng lòng giúp tiểu đội của Tề Hoa, một mặt là vì Phùng Bối. Cô con gái lười biếng đột nhiên ngoài kiếm tinh hạch cho ông , ông mừng còn kịp.

 

Mặt khác là ông thỏa thuận với tiểu đội, mỗi thành nhiệm vụ, lợi nhuận chia cho ông một nửa. Nếu , một theo đuổi lợi ích như Phùng Thiên Hỷ thể giúp đỡ?

 

Còn về vật tư giá rẻ, thực chất là một lô sản phẩm hết hạn. Căn cứ cho bán, mới tìm đến Phùng Thiên Hỷ. Ông tìm tiểu đội Tề Hoa, dỗ lừa bán , kiếm thêm một khoản.

 

Rõ ràng lợi ích đều thuộc về ông , nhưng cả hai phía đều vô cùng cảm kích ông . Về việc , Phùng Thiên Hỷ một thời gian dài ngẩng cao đầu.

 

“Cầm lấy!” Vương Nhất thoải mái, trực tiếp đưa tinh hạch qua.

 

Phùng Bối cất tất cả tinh hạch , chuẩn tối nay sẽ về trả nợ. Nói cũng , cô thực sự cảm ơn bà chủ Hạ. Nhờ ý tưởng của cô mà tinh hạch đến thật dễ dàng...

 

“Đi thôi.”

 

Tề Hoa thấy Phùng Bối cất tinh hạch, tiếp tục lóc nữa, trong lòng nhẹ nhõm. Không chỉ là một viên tinh hạch cấp hai thôi , cho thì cho. Sau còn thể g.i.ế.c tang thi cấp hai, tinh hạch sẽ , nhưng ân tình thể thiếu, cũng coi như trả hết.

 

“Anh Tề Hoa, chúng g.i.ế.c tang thi cấp hai ?”

 

Phùng Bối hít hít cái mũi thông, chạy đến bên cạnh , ngẩng đầu, mặt mang theo vẻ hưng phấn.

 

Tề Hoa liếc mắt một cái hiểu cô đang nghĩ gì, dời mắt , giọng điệu chút lạnh nhạt. “Gặp con nào g.i.ế.c con đó.”

 

, nhưng mà, hứa sẽ bồi thường cho em hai viên tinh hạch cấp hai ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-84-cac-cau-deu-phai-dua-cho-toi.html.]

“Phùng Bối! Cô đừng quá đáng! Rõ ràng đưa cho cô nhiều tinh hạch như , còn mặt mũi đòi tinh hạch nữa!”

 

Vương Tuyết Vy nổi nữa, vốn dĩ nén giận trong lòng, lúc cuối cùng cũng bùng nổ.

 

“Rõ ràng, rõ ràng là Tề Hoa nãy hứa với em mà, đều thấy.”

 

“Cô! Quá đáng thật!”

 

“Anh Tề Hoa, , nãy đồng ý với em ?”

 

Giống như đèn sân khấu, ánh mắt của tập trung một chỗ.

 

Sau một lúc lâu, Tề Hoa vẫn khàn giọng, nhưng giọng điệu xen lẫn vài phần nghiêm túc.

 

“Phùng Bối, về chuyện của cha cô, bọn bình luận. Cô bây giờ đòi tinh hạch từ bọn , ngoài mục đích là trả nợ cho bà chủ Hạ. Cô cần dùng ánh mắt đó , lúc bọn thủ tục nhận phòng, bà chủ Hạ chỉ cho bọn xem video giám sát, mà còn cô nợ cô ba viên tinh hạch cấp hai.”

 

Ngừng một chút, tiếp tục : “Vừa nãy sẽ cho cô thêm hai viên nữa, là các đồng đội tự bỏ tiền túi. bây giờ họ đều cho cô, trong tay cô bốn viên tinh hạch. Ngoài việc trả ba viên cho bà chủ Hạ, còn dư một viên, cũng đủ cho cô ở tiếp một thời gian.

 

Nói những lời là ý rằng đều hiểu cô nghĩ gì, đừng coi khác là kẻ ngốc. Tinh hạch kiếm dễ, sống sót cũng dễ dàng. Dù năm xưa cha cô giúp đỡ bọn ít, nhưng mỗi đều rút một nửa tinh hạch, chừng đó năm cũng trả hết . Hôm nay đưa tinh hạch cho cô là để một sự cắt đứt cuối cùng. Sau cô và tiểu đội bọn còn bất kỳ quan hệ nào, an phận .

 

Nói xong, Tề Hoa dẫn đầu rời . Vương Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng với cô , lời của đội trưởng thật giải tỏa, cuối cùng cũng cần thấy khuôn mặt của Phùng Bối nữa.

 

Phùng Bối khi hiểu ý Tề Hoa, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, tay chân lạnh toát, ngây họ rời .

 

Chuyện gì đang xảy ? Không chỉ là đòi một viên tinh hạch thôi ? Đây là họ nợ cô ? Sao ngược thành cô nợ họ ?

 

“Khoan ! Các ! Đừng bỏ một !”

 

...

 

“Thì cô là bà chủ , da trắng chân dài, nhất thời nghĩ quẩn ?”

 

Khê Nghiên khoanh hai tay, lười biếng dựa ghế sô pha, soi xét tỉ mỉ.

 

Chậc chậc, xinh thì xinh thật, nhưng tiếc là mắt cận nhỉ.

 

Hạ Ngôn: ???

 

Sao Khê Tri đột nhiên ẻo lả thế ? Lại còn chuyện với giọng điệu như quen cô?

 

Cô dịch sang một bên, mặt cảm xúc chương trình TV.

 

“Đừng né tránh chứ, cách xa thế, nhận khuôn mặt ?”

 

Khê Nghiên duyên một tiếng, xoay từ ghế sô pha.

 

Nếu bà chủ là xinh như , cô ngược khen nhân cách thứ nhất .

 

Hạ Ngôn tăng âm lượng TV lên, lười để ý đến .

 

“Thôi , phiền nữa.”

 

Khê Nghiên cong ngón tay kiểu hoa lan đặt bên miệng, hai chân xếp chồng lên , nháy mắt một cách dịu dàng, nữ tính.

 

Hạ Ngôn nghi ngờ.

 

“Cô Khê Tri, cô là ai?”

 

 

Loading...