Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 80: Lam Vô yêu vợ

Cập nhật lúc: 2025-11-12 13:44:48
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Ngôn bước khỏi cửa, bên ngoài đang diễn một trận chiến tiêu diệt tang thi dữ dội.

 

Cô thấy những chiến đấu đều là khách hàng nhận phòng, ngay cả phụ nữ ở phòng 207 cũng ở đó, dốc hết sức g.i.ế.c c.h.ế.t một con tang thi cấp một, tay run rẩy moi tinh hạch từ đầu lâu. Mặc dù mặt mũi đầy bùn đất, nhưng trong mắt cô ánh lên hy vọng về tương lai.

 

Hạ Ngôn hài lòng gật đầu.

 

Có khách hàng như , cô còn mong gì hơn nữa? Dù đều đang nỗ lực kiếm tinh hạch cho cô, ha ha.

 

Mọi phối hợp ăn ý, tang thi cấp cao do Cảnh Diệc Mạch, Lam Vô và Khê Tri cùng những dị năng mạnh khác phụ trách, còn tang thi cấp thấp thì hai một con, phân công rõ ràng, trật tự hẳn hoi.

 

Những sống sót mới đến thì trong quán, dựa tường xem họ chiến đấu.

 

Họ lòng nhưng đủ sức.

 

Đã đói quá lâu, mới chạy đến đây, sức lực chẳng còn bao nhiêu, lúc ngoài thì chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t. Ít nhất cũng đợi cơ thể hồi phục một nửa mới thể chiến đấu.

 

họ vẫn ghen tị với những lấy tinh hạch.

 

Dù chỉ là một viên tinh hạch cấp một, cũng đủ để đổi lấy bảy hộp cơm trong khách sạn, thể sống thêm một tuần!

 

Khi con tang thi cuối cùng ngã xuống, tinh hạch cấp hai lấy , lê bước mệt mỏi trở về khu vực an , bệt xuống thở hổn hển.

 

Lần ngoài đúng lúc, hành động nhanh, ngay cả hai vợ chồng già yếu nhất cũng kiếm hai viên tinh hạch, một viên cấp một, một viên cấp hai.

 

Sự cố gắng quả nhiên hồi đáp.

 

Sau khi nghỉ ngơi, ngoài dọn dẹp xác tang thi, Gấu Gấu mang tới một thùng nước khử trùng lớn, đổ xuống nơi tang thi , dùng bàn chải sắt chà sạch máu, vài lượt rửa, mặt đường trở nên sáng bóng.

 

Những sống sót dựa cửa kính, vũng nước trong đến mức soi thấy mặt, tinh thần hoảng hốt.

 

Bà chủ Hạ nước quý giá đến mức nào ? Lại dùng để rửa đường ư?

 

Hành vi , chẳng chỉ xe tưới nước thời bình mới ?

 

Hạ Ngôn ở cửa, mỉm gật đầu chào từng khách, đợi đến khi thấy vài khả năng tiêu dùng bước tới, cô mở lời:

 

“Cảm ơn lời nhắc nhở thiện của vị khách . Hôm nay quán nhỏ mở nhà hàng buffet tự chọn, thịt, rau, trái cây tươi, nước giải khát và bia lạnh. Giới hạn thời gian nhưng giới hạn lượng, mỗi chỉ cần 60 tích điểm. Vị trí ở cuối hành lang kính, quẹt thẻ là thể thưởng thức.”

 

“Buffet tự chọn?!” Lộc Giác tròn mắt ngạc nhiên, “Là cái buffet mà em nghĩ đó ?!”

 

.” Hạ Ngôn gật đầu, liếc sang Lam Vô bên cạnh, ánh mắt dừng cặp sừng hươu nhỏ dài hơn một chút của Lộc Giác, lòng bàn tay cô ngứa ngáy.

 

“Cảm ơn bà chủ Hạ nhắc. Tiểu Lộc, ngoan, chúng tắm rửa hãy .” Lam Vô nhận ánh mắt của Hạ Ngôn, đưa tay nhéo nhẹ dái tai nhỏ của Tiểu Lộc, cử chỉ đầy mật.

 

Tiểu Lộc lắc đầu, hàm răng trắng c.ắ.n nhẹ môi , đôi mắt to tròn ngây thơ, “Quần áo của em sạch mà, lên , em đợi ở đây. Anh ngoan nhé.”

 

Lam Vô khựng , giọng trầm xuống, “Tiểu Lộc, lời.”

 

“Không chịu. Mấy ngày nay em ở ngoài, em lâu chuyện với chị Hạ. Anh nhanh , em đợi . Anh ngoan.”

 

Tiểu Lộc kéo cổ áo xuống, nhón chân hôn lên môi một cái, đôi mắt to chớp chớp.

 

“Em...” Lam Vô ngờ cô dám giữa thanh thiên bạch nhật như . Anh đỏ mặt, ánh mắt d.a.o động, khẽ ừ một tiếng ngoan ngoãn lên lầu.

 

Hạ Ngôn che miệng trộm. Đợi Lam Vô rời , cô đưa móng vuốt ma thuật nhéo cặp sừng hươu nhỏ mà cô hằng mong ước.

 

Ưm~ Chính là cảm giác !

 

Lộc Giác đột ngột nhéo sừng nhỏ, bĩu môi, nhào lòng Hạ Ngôn cọ cọ.

 

“Được lắm Tiểu Lộc, mấy ngày gặp, lớn hơn ít đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-80-lam-vo-yeu-vo.html.]

Hạ Ngôn ôm lấy cô bé đáng yêu trong lòng, nhéo sừng hươu nhỏ véo đôi tai tròn mũm mĩm, tâm trạng vô cùng sảng khoái.

 

Mấy ngày nay Lam Vô sáng sớm dẫn Lộc Giác ngoài chơi, thăm thú hết nơi khi rời .

 

Hạ Ngôn hiểu trong thành phố hoang tàn gì mà chơi, nhưng hai ngày nào cũng sớm về muộn, Lộc Giác vui vẻ. Có lẽ trong thành phố thật sự chỗ vui chơi chăng?

 

“Tiểu Lộc, mấy ngày nay em ? Thành phố còn chỗ nào chơi ?”

 

Lộc Giác gật đầu, phấn khích đáp: “Có! Rất nhiều chỗ! Có một công viên giải trí lớn! Máy móc bên trong vẫn còn dùng đấy!”

 

“Dùng ? Ở đó còn điện ?”

 

“Không, nhưng Lam Vô dùng tinh hạch!”

 

Tinh hạch? Nếu cô nhớ lầm, thiết trong công viên giải trí đều lớn, tốn bao nhiêu tinh hạch chứ?

 

“Vui lắm! Bọn em bay ở , tang thi đuổi ở ! Anh Lam Vô còn dẫn em bay lên tòa nhà cao nhất, vèo một cái nhảy xuống, gần chạm đất mới dang cánh , lướt mặt đất luôn! Kích thích lắm!”

 

Tiểu Lộc rạng rỡ, hai tay nhỏ bé mô tả hành động từ cao lao xuống.

 

Hạ Ngôn thật khó tưởng tượng vẻ ngoài công tử tao nhã, ung dung của Lam Vô thể vì niềm vui của Tiểu Lộc mà cam nguyện đến mức đó. Cô chỉ , tình yêu quả nhiên khiến mất lý trí.

 

“Chị Hạ, em bảo Lam Vô dẫn chị bay một ! Chị thử , vui lắm!”

 

“Không cần , chị sợ độ cao, chơi trò .”

 

Hạ Ngôn lắc đầu, buông Tiểu Lộc sang với Khê Tri và Vương Cường – hai bước – về nhà hàng buffet tự chọn.

 

Hai liếc , vội vàng lên lầu quần áo ăn.

 

Lúc Lam Vô quần áo mới, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, thoang thoảng mùi sữa tắm mát lạnh.

 

Anh đến bên Tiểu Lộc, dịu dàng nắm tay cô , một nữa gật đầu cảm ơn Hạ Ngôn dẫn cô hành lang kính.

 

Tiểu Lộc cong cả mắt, nghiêng đầu , khẽ gì đó khiến Lam Vô bật , co ngón tay gõ nhẹ lên trán cô .

 

Hạ Ngôn hai , khóe môi khẽ nhếch.

 

“Bà chủ Hạ... là, yêu ?”

 

Bên tai vang lên giọng trầm thấp đầy từ tính. Hạ Ngôn đầu .

 

Cảnh Diệc Mạch bên cạnh cô, bọc kín, chỉ để lộ đôi mắt mang chút nghi hoặc. Anh chậm rãi : “Nếu...”

 

“Khách hàng, nghĩ nhiều . Thứ như tình yêu , vẫn nên để khác yêu thì hơn.”

 

Hạ Ngôn ngắt lời .

 

“Hơn nữa, theo chủ nghĩa độc .”

 

“... Xin .”

 

“Không . Khách hàng định ăn buffet tự chọn ? Đi xuyên qua hành lang kính là thấy.”

 

“Cảm ơn.”

 

Nhìn theo bóng Cảnh Diệc Mạch rời , Hạ Ngôn thả lỏng khóe môi đang mỏi nhừ, dùng ngón tay xoa nhẹ hai má.

 

Nụ chuyên nghiệp cả ngày thật sự mệt...

 

“Bà... bà chủ Hạ, cái nhà hàng buffet tự chọn mà cô , chúng thể ăn ?”

 

 

Loading...