Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 77: Tiểu đội năm người
Cập nhật lúc: 2025-11-12 13:44:45
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chỉ một ! một !”
Người gọi tên tóc tai bù xù, khuôn mặt lấm lem rõ dáng vẻ ban đầu. Quần áo cô rộng thùng thình, chẳng kiểu dáng gì, thoạt thể phân biệt là nam nữ. Tuy nhiên, giọng tố cáo cô là một phụ nữ. Dù cố gắng hạ thấp giọng, âm sắc vẫn mảnh và cao.
Chỉ một thôi .
Hạ Ngôn tiếc nuối, hiệu cho cô quẹt thẻ. “Phòng 201. Người tiếp theo.”
Ngay lập tức, mặt cô xuất hiện một đống cánh tay.
“Nào, cô, mấy ?”
“Năm !”
“Hả?”
“Những cùng là ai? Gọi đây cho xem.”
“Anh em! Mau qua đây! Đến lượt chúng !” Người đàn ông trung niên giơ cao tay, hướng phía ngoài vẫy mạnh.
“Ê! Đến đây!” Kèm theo đó là một giọng thô ráp, bốn đẩy đám đông chen chúc, khó khăn lắm mới mở một lối , cạnh đàn ông.
Hạ Ngôn chậm rãi quan sát cả nhóm.
Bốn nam, một nữ, tuổi tác xấp xỉ — là một tiểu đội.
Trong lúc cô quan sát họ, họ cũng đang quan sát cô.
Trước đây, họ từng về bà chủ khách sạn mang theo cơm hộp và nước đến căn cứ, bán với giá cực rẻ. Tuy lúc đó họ đang nhiệm vụ bên ngoài, tận mắt chứng kiến, nhưng khi kể , ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Khi căn cứ Ba cấp bỏ rơi, họ đến căn cứ Hai lính quèn. Thấy nhiều đổ xô đến đây, tin tiểu đội Tề Hoa tới từ hai hôm , họ quyết định đến thử xem.
Dù , cả nhóm đều dị năng, cũng chẳng sợ đến .
“Các chị thuê mấy phòng?”
Cả năm , đàn ông trung niên dẫn đầu lên tiếng: “Cho năm phòng đơn !”
“Không , tối đa chỉ thể là hai phòng đôi và một phòng đơn.”
“Tại chứ?! Chúng nhiều tinh hạch!” Người phụ nữ duy nhất trong nhóm gắt lên, đập tay mạnh xuống quầy. Những chiếc khuyên tai to bản lủng lẳng tai cô va kêu leng keng.
Người đàn ông mặt gầy và dài phía cô tỏ vẻ khó chịu, rút trong túi một nắm tinh hạch cấp hai, đặt mạnh lên mặt bàn. “Chừng đủ ? Không đủ thì , còn nữa!”
Hành động của đàn ông mặt dài lập tức khiến đám đông xung quanh kinh hãi. Những nhận nhóm vội vàng lùi xa, sợ liên lụy.
Người phụ nữ đầu quanh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt. Khi cô khoanh tay, phần cổ áo khoét sâu khiến “hung khí” n.g.ự.c như sắp thoát khỏi “chiếc lồng”, lộ vẻ cực kỳ chướng mắt.
Cô Hạ Ngôn, khuỷu tay tỳ lên quầy, ánh mắt khóa chặt, khí thế hống hách:
“Bà chủ, năm phòng đơn ?”
Hạ Ngôn khẽ cụp mi, ánh mắt trở nên sắc bén. Cô nghiêng về phía , môi cong nhẹ, giọng dịu nhưng lạnh lẽo:
“Không .”
“—!” Người phụ nữ lập tức nổi giận, nhưng đàn ông trung niên đầu nhanh tay bịt miệng, kéo .
“Im ! Bà chủ, cứ theo lời cô, hai phòng đôi và một phòng đơn.”
Người đàn ông trung niên đến nheo cả đuôi mắt, khóe miệng nhếch lên hết cỡ, vẻ mặt hiền lành như Phật Di Lặc. Anh đưa thẻ tích điểm bằng hai tay, vui vẻ đồng ý với sự sắp xếp của bà chủ Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-77-tieu-doi-nam-nguoi.html.]
Hạ Ngôn nhận thẻ tích điểm, lạnh lùng :
“Trước khi nhận phòng, xin hãy xem quy định của quán bức tường bên . Tuân thủ thì mới nhận phòng.”
“Được , chúng xem ngay!” Người đàn ông trung niên dường như để tâm đến giọng điệu lạnh nhạt của cô, vẫn giữ nguyên vẻ tươi , to quy định trong quán.
Trong chốc lát, giọng của vang vọng khắp đại sảnh.
“... một ngày du lịch trong vòng vây tang thi. Bà chủ, cô xem, chúng xong , thể nhận phòng ?”
Trên gương mặt đàn ông trung niên hề lộ chút ngạc nhiên nào về điều “một ngày du lịch trong đống tang thi cấp năm”, như thể chỉ qua một dòng chữ tầm thường, hời hợt như đối phó với thầy giáo điểm danh.
Người phụ nữ vẫn im lặng, giữ nguyên tư thế khoanh tay, vẻ mặt hờ hững như đang xem kịch vui. Ba còn cũng vẻ mặt tương tự.
Hạ Ngôn cụp mi xuống, nhận lấy thẻ tích điểm mà đưa.
“Cảm ơn bà chủ, bà chủ vất vả .” Người đàn ông trung niên mỉm , ánh mắt lướt qua đồng đội bên cạnh.
Hạ Ngôn đặt thẻ lên máy.
Ánh sáng đỏ bật lên.
“Đinh! Cảnh báo! Không dùng thẻ!”
Không khí lập tức đông cứng.
Hạ Ngôn thấy tên chủ thẻ hiển thị màn hình là Khang Bác Văn, cô từ từ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo hướng về phía đàn ông trung niên.
“Chủ thẻ . Xin , thể thủ tục nhận phòng cho .”
Người đàn ông trung niên hề đổi sắc, vẫn giữ nụ Phật Di Lặc, ánh mắt đầy vẻ chân thành:
“ , nhưng chủ thẻ là bạn của . Không may, tang thi bắt đường đến đây. Trước khi c.h.ế.t, ném tấm thẻ cho , coi như báo đáp cho sự chăm sóc của chúng bấy lâu nay. Bà chủ, trong trường hợp , cũng thể dùng ?”
Đằng , bốn còn thành hàng, chiếm trọn quầy thu tiền, dùng ánh mắt khát m.á.u và đầy đe dọa chằm chằm cô, như thể đang quan sát một con thỏ nhỏ nhốt trong lồng, chỉ chờ xẻ thịt.
Mày dám ? Mấy em bọn tao cho mày bậc thang xuống , đừng điều mà tự tìm đường c.h.ế.t!
Phía họ, đám đông lúc còn ồn ào tranh giờ co rụt trong góc, ánh mắt trống rỗng, ai dám phát tiếng động, còn chút sinh khí nào của đám từng chen chúc giành phòng.
Ở giữa tâm bão, Hạ Ngôn khẽ nhếch môi, lạnh. Cô lấy thẻ tích điểm của Khang Bác Văn , nhẹ nhàng tung lên trung.
Tấm thẻ lập tức biến thành một màn hình rộng hai mươi centimet, bên trong tối đen. Ngay đó, một giọng nam run rẩy đầy sợ hãi vang lên trong màn hình:
“ đưa thẻ cho các , xin các tha cho một mạng! chắc chắn sẽ đến khách sạn nghỉ dưỡng ! Xin các tha cho !”
Ánh sáng trắng lóe lên trong màn hình, hiện khuôn mặt gầy và dài của một đàn ông, hình ảnh rung lắc dữ dội, xen lẫn tiếng “bốp bốp bốp” của những cú tát liên tiếp.
“Mày đùa với tao ? Bảo tao tha cho mày một mạng ?”
“Hahaha, mau xem, tên hèn dọa đến tè quần kìa!”
Hình ảnh dần định, chuyển từ đàn ông mặt dài sang gương mặt của kẻ cầm đầu — chính là đàn ông trung niên đang mỉm vui vẻ mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn lạnh lùng đảo mắt qua từng khuôn mặt của năm . Họ vẻ ngạc nhiên, nhưng chút hoảng sợ, thậm chí còn cợt, buông lời bẩn thỉu, nhét tấm thẻ tích điểm cổ áo phụ nữ để “thưởng thức đỉnh cao”.
“Lão đại, còn lằng nhằng với tên gì nữa? Theo em, c.h.ặ.t x.á.c , dẫn lũ tang thi ngoài cửa là xong! Chúng nó đói đấy!”
Giọng lả lướt của cô vang lên, tiến gần, hiện ở một góc màn hình, tai treo đầy những chiếc khuyên tai khoa trương.
Cô bĩu môi, bất mãn : “Anh ơi, chỉ vì một tấm thẻ tích điểm , cần gì đuổi theo đến c.h.ế.t. Cứ thế mà xông cái khách sạn c.h.ế.t tiệt , với năm dị năng giả cấp bốn như bọn , còn sợ bà chủ đó cho ở ?”
“Mày gì! Cái gọi là chuẩn bao giờ thừa!” Người đàn ông giữa nhóm nhếch một bên khóe miệng, dâm đãng, ánh mắt lướt qua cổ áo cô . Rồi một tay ôm lấy cô , cúi xuống hôn mạnh khe áo, phát tiếng bộp vang dội.