Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 76: Chúng ta lập một đội nhé?
Cập nhật lúc: 2025-11-12 12:26:57
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau bữa trưa, Diệp Kỳ Chính từ từ xuống lầu, cửa phòng 212, mặt đầy do dự, giơ tay lên nhanh chóng buông xuống. Lặp lặp mấy vẫn gõ cửa, trán lấm tấm mồ hôi.
Lỡ thấy quá yếu, hợp tác với thì ?
Diệp Kỳ Chính cũng cảm thấy thực lực của quá yếu, đủ can đảm để gõ cửa.
Thôi ... vẫn nên tìm cách khác .
Cậu thầm mắng là hèn nhát, đến cả can đảm gõ cửa hỏi một câu cũng .
Lúc , một bà lão dẫn theo hai đứa cháu ngược lên lầu.
Cậu nhận đó là bà Giang.
“Bà Giang.”
Diệp Kỳ Chính lịch sự gật đầu, tâm trạng ảm đạm chuẩn lên lầu.
“Kỳ Chính, đợi , bà mấy lời hỏi cháu.”
Cậu dừng bước, đầu , “Bà Giang .”
Hai đứa cháu trai bên cạnh bà vẫn vẻ ngoài đó, rõ ràng mười một tuổi nhưng chiều cao chỉ một mét hai, gầy trơ xương.
Đừng là họ, bất kỳ ai thể sống sót trong căn cứ ăn thịt đó đều gầy như bộ xương khô.
Bà Giang xoa tay, liếc cháu trai như thể đưa quyết định gì đó.
“Chuyện là thế , cháu , bà cùng hai đứa cháu hợp tác với cháu, chúng cùng ngoài g.i.ế.c zombie, tinh hạch chúng chia đôi, bà chiếm lợi của cháu .”
Thấy Diệp Kỳ Chính vẻ mặt kinh ngạc, sợ từ chối, bà Giang vội tiếp.
“Cháu đừng thấy bà già , nhưng sức lực vẫn còn lớn lắm! Đập c.h.ế.t zombie thành vấn đề! Hơn nữa hai đứa cháu của bà đều dị năng! Một đứa hệ lửa, một đứa hệ băng! Tuy mới cấp một, nhưng cũng thể giúp ích !”
“Cái, cái ...” Diệp Kỳ Chính nhất thời quyết định thế nào, tìm bạn đồng hành, nhưng cũng tìm yếu hơn nhiều đến . À, cũng là yếu, nếu so về dị năng, chắc bằng hai đứa trẻ .
“Bà ơi, g.i.ế.c zombie đơn giản như , những con zombie tốc độ nhanh, nếu né kịp, thể mất mạng đó, đây chuyện đùa!”
“Bà , bà trải qua hết , hiểu ý cháu. Cháu yên tâm, nếu ngoài gặp nguy hiểm, ba bà cháu bà cần cháu quản, sống c.h.ế.t do trời.”
Bà Giang vỗ lưng hai đứa trẻ, mặt đầy yêu thương, “Kỳ Chính, bà già , thể bảo vệ hai đứa trẻ lâu hơn nữa. Tận thế tàn khốc, nếu bà còn nữa, mà chúng nó khả năng tự sinh tồn, bà c.h.ế.t cũng nhắm mắt . Chỉ bây giờ bà còn sống, dạy chút nào chút đó. Nếu thực sự gặp zombie tránh , thì cũng coi như mệnh của ba bà cháu, trách ai , đường xuống suối vàng bà cũng thể dẫn chúng cùng.”
Bọn trẻ buồn bã bà, ôm chặt cánh tay bà, dùng trán dụi mạnh , cố gắng an ủi bà lão đang đau lòng.
Diệp Kỳ Chính mà cảm thấy xót xa. Bản cố gắng như cũng là để thể sống hơn. Tình yêu thương dành cho gia đình, mỗi đều giống .
Cậu nghĩ đến lý do dám gõ cửa phòng 212, căn nguyên là vì quá yếu. Một yếu ớt như , tư cách gì mà chê bai ba bà cháu còn yếu hơn? Cho hai đứa trẻ một thời gian, chừng còn dựa dẫm chúng!
“Bà Giang, bà đừng nữa, cháu hiểu hết. Sau chúng sẽ cùng ngoài. Tinh hạch kiếm bà lấy hai phần, cháu lấy một phần.”
“Không, , chia đôi là công bằng!”
“Bà ơi, bà cháu , gánh nặng của bà nặng hơn cháu, bà lấy hai phần, cháu lấy một phần, cứ quyết định , thì thôi hợp tác nữa.”
“Vậy, ôi, . Vậy thì—”
“Cứu mạng! Mau cứu với! Nhiều zombie quá!!”
Đột nhiên, từ tầng một vang lên tiếng la hét ầm ĩ, kèm theo tiếng bước chân gấp gáp lao cửa chính khách sạn.
Chuyện gì ?
Hai , thấy rõ sự hoảng hốt trong mắt đối phương.
Cùng lúc đó, những khách hàng đang ở các phòng tầng hai đều thấy tiếng kêu cứu, vội vàng mở cửa, thò đầu quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-76-chung-ta-lap-mot-doi-nhe.html.]
“Có chuyện gì thế? Sao kêu cứu?”
“Không... , cũng thấy.”
“ xuống xem thử!” Diệp Kỳ Chính rút chiếc rìu mang theo bên , nắm chặt trong tay chạy xuống lầu.
Bà Giang ôm chặt hai đứa cháu đang run rẩy co ro, giọng run lập cập:
“Không sợ... chắc... chắc , bà chủ Hạ zombie .”
“Bà Giang! Mau xuống đây! Có zombie!”
Tiếng hét của Diệp Kỳ Chính vang vọng từ cầu thang, xen lẫn chút hưng phấn, nổi bật giữa những âm thanh hỗn loạn.
Bà Giang lập tức hiểu ý , vội vàng đáp :
“Đến đây! Đến đây! Cháu ngoan, g.i.ế.c zombie kiếm tinh hạch! Mua đồ ăn ngon!”
Bà kéo tay hai đứa trẻ, hối hả xuống lầu.
Những khách hàng khác tầng hai , hiểu vì bà lão phấn khích như thế khi zombie xuất hiện. Chẳng lẽ họ định g.i.ế.c zombie thật ?
Nếu bà lão thể g.i.ế.c zombie, họ cũng ! Nghĩ là !
“Con gái, cầm đồ xuống lầu! Có zombie! Thằng bé con, con cũng xuống!”
Người cha ở phòng 206 gọi hai đứa con, giục chúng theo xuống tầng một.
“Mẹ ơi, chúng cũng ?” Cô bé ở phòng 207 bám khung cửa, thò khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch .
Người phụ nữ lặng vài giây, gương mặt đầy do dự. Thấy đều , cô hạ quyết tâm :
“Mẹ ngoài, con ở nhà đợi về.”
“Không, con cũng .”
“Không , con bây giờ yếu quá, cũng giúp gì. Ngoan nhé, sẽ về nhanh thôi.”
Cô thắt chặt dây giày, bỏ thẻ phòng túi, ôm mặt con gái hôn thật mạnh vài cái. Mặc cho con gái đang lóc sợ hãi, cô vẫn đóng chặt cửa .
Dưới lầu, đại sảnh vốn rộng rãi giờ vô chen chúc đến chật kín, tiếng bàn tán, cãi vang lên ồn ào.
Ở cầu thang con gấu bông nhỏ canh, cho những khách thuê phòng lên lầu.
Cô nhận đám đều là những sống sót trốn thoát từ căn cứ thứ ba, lẽ cũng đang tìm một nơi an để nghỉ .
Cô khó khăn chen qua đám đông, tiến về phía cửa, tai thấy tiếng g.i.ế.c zombie, xen lẫn tiếng reo hò vui mừng khi đào tinh hạch. Cô nhanh chóng ngoài, vì giờ cô cần tinh hạch.
—
“Đừng ồn ào! Ai thẻ điểm tích lũy, trực tiếp xuất trình! Ưu tiên thuê phòng!”
Hạ Ngôn quầy thu ngân hét lớn.
Ngay lập tức, hàng loạt cánh tay giơ lên, thì cầm thẻ điểm tích lũy, kẻ thì đưa tinh hạch, dây chuyền vàng, nhẫn kim cương, thậm chí cả ấm bằng gỗ tử đàn lá nhỏ. Ai nấy đều chỉ nhét thẳng tay cô.
Hạ Ngôn lùi nửa bước, nhanh mắt tóm lấy một cánh tay đang cầm thẻ điểm tích lũy.
“Chính là ! Những khác lùi !”
“Lùi ! Lùi ! Lùi !!!”
Cô gầm lên mấy tiếng, những cánh tay đó cuối cùng cũng chịu rụt về, chỉ dám cô chằm chằm đầy ngưỡng mộ, ghen tị gọi tên.
“Anh, tổng cộng mấy ?”