Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 74: Muốn ăn kẹo không? Miễn phí đó nha
Cập nhật lúc: 2025-11-12 12:26:55
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn trẻ phấn khích chạy thẳng tới, ngửi món , ngửi món , cảm thấy đang sống trong thiên đường mà bà vẫn thường kể.
“Bà ơi, cháu ăn cái !”
“Bà ơi, cháu ăn cái !”
Bà Giang khép miệng, chiều theo chúng, lấy hai cái bánh bao nhỏ với hai vị khác , bảo chúng ăn .
Bà đưa thêm hai quả trứng luộc, một bát cháo kê lớn và một cái bánh bao chay từ bột mì trắng.
“Ăn các cháu, ăn trứng , uống chút cháo nữa.”
Còn bà thì cầm bánh bao chay, từ tốn nhai từng miếng.
Đây là mùi vị lúa mì quen thuộc nhất của bà! Đã bao nhiêu năm , mà giờ ăn bánh bao khi c.h.ế.t. Thật sự là c.h.ế.t cũng nhắm mắt !
Bà Giang chợt nhớ đến con trai còn sống mất của , nỗi buồn dâng lên khiến đôi mắt mờ đục ươn ướt. Sợ hai đứa cháu thấy lo lắng, bà lén đầu lau nước mắt, lặng lẽ c.ắ.n thêm một miếng bánh bao, khóe mắt vẫn đỏ.
Một điểm tích lũy đổi một cái bánh bao to chắc, ăn một cái là đủ sức chống đỡ cả ngày.
Chủ yếu là hai đứa cháu ăn ngon là . Trẻ con đang tuổi lớn, ăn nhiều đồ bổ dưỡng. Còn bà già , ăn gì cũng , chỉ cần sống thêm một ngày là trời thương. Có bánh bao để ăn, bà cảm ơn còn kịp.
“Bà chủ Hạ, đồ ăn ở nhà hàng thật sự ngon. Ba bà cháu cảm ơn cô cưu mang chúng !”
Bà Giang kéo hai đứa cháu, hiệu cho chúng cúi chào giống bà.
Con ơn, các cháu ạ. Dù trong tận thế bao nhiêu và chuyện tàn nhẫn, vẫn luôn những bụng sẵn lòng giúp đỡ khác. Điều bà dạy các cháu là học cách bày tỏ lòng ơn với giúp , đừng bao giờ nguội lạnh lòng của họ.
“Hạ Ngôn, em cảm ơn chị.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn cúi chào.
Hạ Ngôn vội vàng đỡ bà dậy. “Bà Giang, bà gì , cháu cưu mang ai , chủ yếu là do bà tinh hạch mà. Xin bà đừng những lời như nữa, chỉ cần cảm thấy thoải mái ở khách sạn là .”
“Thoải mái, tuyệt đối thoải mái! Đây là nơi nhất mà bà lão từng ở! Các cháu thấy ?” Bà Giang nắm tay cô, hiền từ.
“Tuyệt vời lắm, chị Hạ, chúng em thích lắm!” Mắt hai đứa trẻ sáng long lanh, đầy phấn khích khi cô.
Dù ăn một hai bữa, tinh thần bọn trẻ khá hơn đôi chút, nhưng thể vẫn gầy gò đến đáng thương.
Hạ Ngôn dịu dàng xoa mái tóc khô cứng của chúng. “Thích là , chỗ kẹo, cứ ăn .”
Bọn trẻ mừng rỡ reo lên, lập tức vươn cánh tay gầy guộc lấy.
“Ôi chao, ! Kẹo đắt lắm! Các cháu đừng ăn, bỏ !” Bà Giang hoảng hốt, vội gạt hai bàn tay nhỏ bé .
Trong căn cứ, năm viên kẹo thể bán một tinh hạch cấp một, giá đắt vô cùng.
Vừa nãy khi thấy đĩa kẹo, bà kỹ thì nhận bên trong cả kẹo sữa, kẹo trái cây, kẹo yến mạch, kẹo dẻo và cả sô cô la.
Thật quá quý giá, thể nào tùy tiện lấy .
Dưới tiếng hét lớn của bà Giang, bọn trẻ run rẩy rụt tay , nép sát , sợ bà nghiêm khắc sẽ giận.
Thấy , Hạ Ngôn gì thêm.
Cô hiểu suy nghĩ của bà Giang và cảm thấy bà là phụ nữ đầu óc.
Tùy tiện lấy đồ của khác chuyện đơn giản.
Ngay cả việc cô đặt một đĩa kẹo ở đây cũng là ý đồ riêng.
Ăn vài viên thì , nhưng chỉ sợ lòng đen tối, sinh những ý định nên .
“Anh Phó, cuối cùng cũng . Hai đứa em sắp xem phim hoạt hình với mấy đứa nhỏ mà phát ngấy lên , cảm giác như nhà trẻ luôn đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-74-muon-an-keo-khong-mien-phi-do-nha.html.]
Tống Dương từ nãy dựng tai hóng chuyện, thấy Phó Chiếu bước từ hành lang kính liền lớn tiếng gọi.
“Ừ, đồ đạc chuẩn xong ?” Phó Chiếu trầm giọng hỏi, ánh mắt liếc nhanh về phía Hạ Ngôn.
Sầu riêng quá thơm và mềm dẻo, khiến kìm mà ăn thêm vài miếng.
“Sắp xếp xong từ lâu . Đi thôi chứ?” Cao Phi Bạch vỗ vỗ chiếc ba lô bên cạnh, dậy đeo lên vai.
“Khởi hành. Hạ Ngôn, chúng đây.” Thấy Hạ Ngôn vẫn giả vờ thấy, bất đắc dĩ đành chủ động gọi cô.
Tâm tư phụ nữ quả thật khó lường, lúc thì lạnh như băng, lúc hoạt bát như một con cáo nhỏ.
Nghe gọi, Hạ Ngôn thể giả vờ nữa, đành đầu gật nhẹ. “Chào mừng ghé thăm.”
Tống Dương suýt ngã nhào đất, trong lòng bội phục bà chủ Hạ. Ý của lão đại rõ ràng như , lẽ cô chỉ cần một câu khách sáo như “ đường cẩn thận” là , mà cô đáp bằng một câu chào tạm biệt mang tính hình thức.
là nước chảy hoa trôi vô tình!
Anh Phó ơi, con đường theo đuổi vợ còn dài lắm!
Phó Chiếu cụp mắt im lặng một lúc đột nhiên : “Vậy đây, bà chủ Hạ bảo trọng.”
Nói xong, cũng đợi cô đáp , dẫn đầu rời khỏi khách sạn.
“Bà chủ Hạ, chúng đây, hẹn gặp !” Tống Dương động tác chào chạy theo.
Cao Phi Bạch nhanh chóng buông một câu, “Bà chủ Hạ tạm biệt,” bước nhanh theo .
Hạ Ngôn theo ba rời , gọi Gấu Gấu, bảo nó lên dọn dẹp kỹ ba căn phòng, khử trùng bộ.
Gấu Gấu nhận lệnh .
Cô về ghế sofa, mở chiếc TV còn , tìm chương trình thi trang điểm hiệu ứng đặc biệt mà cô đang xem dở, vui vẻ xem tiếp.
...
Ngay giây phút bước khỏi khách sạn, Tống Dương hối hận.
Mấy ngày nay ở trong phòng mát mẻ khiến quên mất bên ngoài đang là mùa nóng khắc nghiệt.
Bên ngoài nóng đến mức gần như thể nung chảy mặt đất.
Từng đợt sóng nhiệt lượn lờ trong khí, mỗi thở đều khiến cảm thấy đường hô hấp như bỏng rát, cổ họng nhanh chóng khô khốc.
So với khách sạn, thế giới bên ngoài đúng là thiên đường và địa ngục đối lập.
Tại ngoài chịu khổ thế ? Rõ ràng tinh hạch trong tay đủ để sống an nửa năm trong đó cơ mà!
Nghĩ đến đây, Tống Dương liếc Phó Chiếu đang phía , áo ba lỗ ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp rắn chắc còn hằn rõ những vệt trắng do mồ hôi bốc .
Hừ, tin là Phó Chiếu hối hận.
Dù , Tống Dương vẫn hiểu rõ lý do vì Phó Chiếu nhất định chuyến .
Ở căn cứ Thượng Kinh, một cô em gái quan trọng đang chờ .
Chỉ là cô em gái quan hệ huyết thống với , là con riêng của cha dượng khi tái hôn, nhỏ hơn ba bốn tuổi.
Ban đầu, Phó Chiếu ưa cô em gái yếu đuối , nhưng khi tận thế ập đến, ruột và cha dượng đều c.h.ế.t để cứu , chỉ còn cô em gái đó, nên đổi, luôn đặt em gái lên hàng đầu.
Còn việc cô em gái mỏng manh, nũng của sẽ phản ứng thế nào khi trai yêu, Tống Dương tạm thời vẫn đoán .