Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 73: Trong lòng đều biết rõ

Cập nhật lúc: 2025-11-12 12:26:54
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Xin hỏi quý khách đồng ý thanh toán 60 điểm tích lũy ?”

 

Một giọng máy móc đột nhiên vang lên trong sảnh buffet.

 

Hạ Ngôn ngước về phía phát tiếng . Lúc , một robot mặc đồng phục phục vụ, đeo tạp dề, trượt từ phía quầy lấy thức ăn.

 

Robot trượt thẳng đến mặt Phó Chiếu, giơ hai tay , lòng bàn tay hiện lên ánh sáng xanh lục nhạt.

 

“Nếu đồng ý, xin vui lòng quẹt thẻ vùng sáng xanh.”

 

Phó Chiếu nhướng mày, lấy thẻ điểm tích lũy trong túi , theo lời và quẹt một cái.

 

“Thanh toán thành công. Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.”

 

Nói xong, robot trượt .

 

Hạ Ngôn bước vài bước đến quầy lấy thức ăn, cúi xuống lấy đĩa từ ngăn , gắp một cây sườn heo, thêm vài miếng xương heo sốt, cuối cùng múc một muỗng bò hầm củ cải, đặt lên bàn cạnh cửa sổ.

 

Phó Chiếu quả thực ăn ít buổi sáng. Vốn dĩ định sáng nay khởi hành nên cố ý ăn nhiều hơn một chút, ngờ chờ mãi vẫn gặp Hạ Ngôn.

 

Giờ quầy lấy thức ăn, chỉ bất lực.

 

Dù mũi liên tục “thơm quá, thơm quá”, nhưng dày bảo “ thể ăn thêm nữa”.

 

Phó Chiếu thầm thở dài, cũng gắp vài cây sườn heo dạo quanh nhà hàng.

 

Càng càng kinh ngạc.

 

Đây rốt cuộc là loại dị năng gì mà khi nâng cấp thể xuất hiện nhiều vật tư nghịch thiên đến ?

 

Anh hình như từng thấy nhà bếp, thế nhưng đồ ăn cứ liên tục xuất hiện, hơn nữa đều là món nấu chín.

 

Cô gái Hạ Ngôn , tuyệt đối hề đơn giản.

 

Giống như nhà hàng buffet mới mở hôm nay, ban đầu tưởng vẫn giống những bữa cơm suất trong nhà hàng bình thường, để tâm. khi bước , mới phát hiện bên trong chỉ thịt sạch ô nhiễm, mà còn rau củ, trái cây tươi, thậm chí cả nước giải khát và bia.

 

Thử nghĩ xem, những thứ thể tồn tại vài năm tận thế?

 

Anh lăn lộn qua vô căn cứ, chỉ may mắn kích hoạt dị năng gian khi tận thế xảy , nhân cơ hội thu thập vô tài nguyên. dù là dị năng giả gian nào, cũng thể sánh bằng một Hạ Ngôn.

 

Phó Chiếu cảm thấy phấn khích, vô cùng may mắn vì nhiệm vụ gặp Hạ Ngôn.

 

Đây nhất định là sự sắp đặt của trời.

 

Phó Chiếu đầu chằm chằm Hạ Ngôn đang ăn ánh sáng ngược, càng càng hài lòng, càng càng rung động.

 

Sau khi thành nhiệm vụ, quyết định sẽ ở bên cạnh Hạ Ngôn, sớm ngày chiếm cô.

 

, phụ nữ đang yêu đều là “não cá vàng”, thể phân biệt đúng sai. Đến lúc đó, chẳng sẽ dễ dàng moi bí mật của khách sạn ?

 

Phó Chiếu cụp mắt xuống, che giấu d.ụ.c vọng đang cuộn trào trong đáy mắt.

 

Bây giờ lúc, từ từ.

 

“Hạ Ngôn, nhà hàng buffet của cô thật tuyệt. Nhiều món thịt đến , còn cả sầu riêng mà thích nhất.”

 

Hạ Ngôn ngẩng đầu lên khỏi đĩa ăn, thấy Phó Chiếu đang mỉm đối diện. Trên đĩa của chỉ vài cây sườn heo và mấy miếng sầu riêng.

 

“Thích thì ăn nhiều một chút, dù cũng tốn 60 điểm tích lũy mà.”

 

Cô gật đầu với , tiếp tục cúi đầu gặm xương.

 

Giờ cô mới thấy lời Cảnh Diệc Mạch quả thực đúng: con , xa thịt lâu ngày thật sự .

 

Ngay cả cô, lúc cũng gặm xương ngon lành. Thật khó tưởng tượng những quanh năm đói kém, khi bước nhà hàng buffet sẽ trông như thế nào.

 

, chắc chắn cô kiểu hợp với Phó Chiếu. Hạ Ngôn nãy rõ, họ ăn sáng , nhưng Phó Chiếu vẫn cố tình ăn.

 

Chẳng theo đuổi cô .

 

Hạ Ngôn lạnh trong lòng. Nếu nể hôm nay họ rời , cô ném thẳng bãi zombie cho mùi .

 

dậy đến khu vực lấy thức ăn, chọn một củ khoai lang và hai miếng dưa lưới.

 

Hạ Ngôn định sẽ giải quyết chuyện ăn uống ở nhà hàng buffet, nên vội nếm thử hết một . Cô chỉ ăn đủ no, ăn quá mức.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-73-trong-long-deu-biet-ro.html.]

Khi bàn, Phó Chiếu đặt miếng xương xuống, dùng khăn giấy lau tay, như chuyện gì:

“Hạ Ngôn, hôm nay chúng , thật sự chút nỡ.”

 

Hạ Ngôn bật , bóc vỏ khoai lang :

hiểu.”

 

“Ừm, nhưng nhận nhiệm vụ thì thể bỏ dở giữa chừng. Đội của chúng chính vì nguyên tắc nên mới thể nổi bật trong giới lính đ.á.n.h thuê.”

 

“Thật là xuất sắc.”

 

“Đâu , so với Hạ Ngôn thì còn kém xa.”

 

“Ừm, hiểu.”

 

“...”

 

Phó Chiếu Hạ Ngôn với vẻ mặt chân thành, thấy cô ăn khoai lang, nhất thời gì thêm.

 

thích những cô gái tự tin.”

 

“Cảm ơn, cũng thích.”

 

“...Chuyện thể tiếp nữa...”

 

ăn no , xin phép nhé. Anh cứ từ từ ăn.”

 

Hạ Ngôn rút khăn giấy lau miệng, dậy rời .

 

Nói chuyện, chuyện gì chứ. Phó Chiếu đúng là phiền , mau , thì cô sợ kiềm chế nổi mà ném thẳng bãi zombie mất.

 

Trong đại sảnh, Tống Dương và Cao Phi Bạch cùng vài đứa trẻ đang xem phim hoạt hình, bà Giang ôm hai đứa cháu trai, rạng rỡ.

 

Vừa thấy Hạ Ngôn bước , hai vội vàng dậy, ánh mắt hướng về phía cô.

 

“Bà chủ Hạ, Phó lão đại của chúng ?”

 

Phó lão đại ? Không lẽ ? Chân mềm ? bà chủ Hạ thì chẳng gì bất thường cả!

 

Chẳng lẽ lão đại của họ ngoài mạnh trong yếu ?

 

“Anh vẫn còn đang ăn trong đó.”

 

“Bà chủ Hạ, cô .” Bà Giang vội vàng dậy, khuôn mặt đầy vẻ cảm kích.

 

Tối qua, ba bà cháu ngủ cực kỳ ngon. Đó là giấc ngủ yên bình nhất kể từ tận thế.

 

Hai đứa cháu trai nhỏ còn lén hỏi bà:

“Bà ơi, ở đây thế? Vừa thơm . Chúng ở đây mãi ?”

 

“Được! Chúng sẽ ở đây mãi! Bà sẽ đưa các cháu cả!”

 

Mắt bà Giang đỏ hoe. Bà tắm rửa cho hai đứa cháu, đặt chúng lên giường, đắp chăn, mới tắm.

 

Ba bà cháu giường, gì, chỉ chằm chằm chiếc đèn trần xinh . Không ai dám chớp mắt, cũng dám ngủ.

 

Sợ rằng nếu nhắm mắt, khi mở phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.

 

Cho đến khi mắt cay xè, bà Giang mới chớp mắt.

 

Họ vẫn ở trong khách sạn! Bà xúc động đến mức hôn hai đứa trẻ.

 

“Cháu ơi—”

 

Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngủ say .

 

Bà Giang nhẹ nhàng xuống giường, tắt đèn, ôm hai đứa cháu và đầu tiên giấc ngủ trong cảm giác bình yên.

 

Sáng nay tỉnh dậy, hai đứa trẻ đói đ.á.n.h thức . Chúng mím môi, dám ồn, chỉ ôm ngón tay mút mãi.

 

Đợi đến khi bà từ từ mở mắt, hai đứa nhỏ mới thò đầu , dám , vẻ mặt tủi .

 

Bà Giang lập tức hiểu ngay là chúng đói, vội vàng dậy, rửa tay rửa mặt qua loa cho hai đứa dẫn chúng xuống nhà hàng tầng một.

 

Đều tại bà ngủ say quá, quên mất chuyện hai đứa trẻ ăn uống! Bà Giang hối hận. Bà hy vọng nhà hàng vẫn còn mì sợi, vì hôm qua hai đứa ăn sạch sành sanh. Đồ ăn nhiều dầu mỡ quá, sợ chúng chịu nổi, đau bụng.

 

Trong nhà hàng, bà Giang ngỡ ngàng. Bên trong nấy, thậm chí còn cả sữa và trứng!

 

 

Loading...