Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 70: Tại sao chỉ cô ấy không có?

Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:25:56
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chỉ thấy lao đến mặt con zombie dẫn đầu chỉ trong vài bước, đưa tay , một quả cầu sét lớn bằng nắm đ.ấ.m xuất hiện trong lòng bàn tay ném thẳng như ném bom.

 

Con zombie quả cầu sét chạm lập tức nổ tung, hóa thành tro bụi. Tinh hạch trong đầu nó lơ lửng chậm rãi trong trung, dễ dàng thu túi.

 

Rõ ràng zombie cấp thấp thể chịu nổi một đòn tùy tiện của dị năng giả cấp cao.

 

Hạ Ngôn ngây .

 

Đây là đầu tiên cô thấy Cảnh Dịch Mạch g.i.ế.c zombie. Dị năng giả g.i.ế.c zombie dễ dàng đến ?

 

Sau cú sốc, cô thu ánh mắt , bắt đầu suy nghĩ thế nào để lấy tinh hạch .

 

Hạ Ngôn nghĩ đến việc thò tay , lục lọi trong đống chất nhầy hôi thối giống như cháo thiu, cô cảm thấy buồn nôn.

 

đôi ngón tay trắng nõn như cọng hành của , thử hai nhưng vẫn thể tay.

 

Lúc , các vị khách trong khách sạn thấy động tĩnh bên ngoài, lo lắng tò mò, lượt xuống xem tình hình.

 

Thấy đang g.i.ế.c zombie, còn tinh hạch cấp hai, nhất thời nhiều bắt đầu động lòng, về phòng lấy “công cụ kiếm cơm”, chuẩn ngoài thử vận may.

 

Lúc Cảnh Dịch Mạch thu năm sáu viên tinh hạch. Thấy lạ ngày càng đông, kéo khẩu trang lên cao hơn về phòng nghỉ ngơi.

 

Hôm nay thu nhập tồi, ngoài phần dùng còn thể tích lũy một nửa tinh hạch.

 

Cặp vợ chồng già trong khu vực an , liếc đám đông hỗn loạn xung quanh, thấy bà chủ Hạ vẫn còn đang mặt con zombie mà do dự tay, bà lão thúc chồng, nhếch môi về phía bà chủ Hạ.

 

“Con bé sợ dơ, ông xem thử.”

 

Ông lão dậy, bước qua.

 

“Có cần giúp lấy tinh hạch ?” Ông cúi xuống , xác con zombie chằng chịt vết ngang dọc, mặt gần như đập bẹp.

 

“À? Không cần, cảm ơn.” Hạ Ngôn giật , hiệu cho ông lùi , vung gậy mạnh mẽ, bã đậu hũ đen văng tung tóe cùng xương cốt.

 

Cô dùng gậy bóng chày gạt gạt bên trong, nửa ngày vẫn thấy tinh hạch.

 

“Không chứ? Chỉ con của tinh hạch?” Hạ Ngôn tin vận may của tệ đến thế.

 

Ông lão cũng thấy lạ. Ông thấy zombie g.i.ế.c con nào cũng tinh hạch, mà bà chủ Hạ chỉ g.i.ế.c một con , đúng là “may mắn” thật.

 

“Bà chủ Hạ đừng nản, thử thêm nữa xem. Ba con ít nhất cũng một tinh hạch chứ.” Ông lão đ.ấ.m thắt lưng, kiên nhẫn an ủi.

 

Hạ Ngôn sảng khoái, cảm thấy ấm lòng: “Cảm ơn ông, chỉ chơi thôi, định g.i.ế.c nhiều zombie. còn nhiều tinh hạch mà khách hàng nạp thẻ.”

 

Ông lão đầu vợ , hạ giọng : “Vợ , lòng lắm. Chính bà nhắc qua giúp cô đấy. Cô đừng thấy bà lạnh lùng như , thực nội tâm tinh tế lắm.”

 

Bà lão liếc bên một cái đầu giả vờ tắm nắng, khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

 

“Bà món gì thích ăn ?” Cô hỏi.

 

“Bà hả, thích ăn thịt, các loại xương, thịt, gì cũng . Chỉ tiếc là già , răng còn , thịt cũng nhai nữa.”

 

Ông lão lắc đầu, chậm rãi về, cạnh vợ tắm nắng.

 

“Thịt?” Hạ Ngôn nghiêng đầu, nhớ đây từng rằng ngày tận thế, đều đủ ăn, khao khát thịt là cực kỳ đáng sợ.

 

Thịt ư? Có thể sắp xếp, chừng cô thể mở một nhà hàng buffet thịt...

 

Hạ Ngôn nhặt cây gậy bóng chày dính đầy vết bẩn, tiện tay ném khu vực an , phủi sạch cặn bẩn tay chuẩn về phòng quần áo.

 

Khi cô ngoài nữa, xác zombie bên ngoài dọn sạch. Lớp khách hàng khá ngoan ngoãn, cô hài lòng.

 

Không mất nhiều thời gian, trời nhá nhem tối. Cô bật đèn trong đại sảnh.

 

Buổi tối, trong nhà hàng chỉ những vị khách cũ đang dùng bữa.

 

Diệp Kỳ Chính và cũng đến.

 

Cô ngạc nhiên phát hiện bắt đầu tăng cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-70-tai-sao-chi-co-ay-khong-co.html.]

 

Khuôn mặt hóp sâu đến mức gò má nhô nay bắt đầu đầy đặn hơn. Ngày nào cũng phơi nắng ngoài trời, màu da cũng từ vàng vọt chuyển sang ngăm đen, cơ thể cuối cùng cũng còn gầy gò như lúc mới đến.

 

Đôi mắt sáng hơn .

 

Hạ Ngôn cứ chằm chằm khiến Diệp Kỳ Chính chút e dè, tay chân nên đặt ở .

 

Cô mỉm , vẫy tay gọi .

 

“Mấy ngày nay tích lũy bao nhiêu tinh hạch ?”

 

“…Năm tinh hạch cấp một.”

 

“Tốt đấy, hôm nay g.i.ế.c zombie cấp hai ? thấy đều ngoài g.i.ế.c zombie .”

 

“…Có g.i.ế.c… nhưng bên trong tinh hạch.”

 

Diệp Kỳ Chính cụp mắt xuống, vẻ mặt đầy hối hận.

 

Hôm nay vốn trốn kỹ trong lốp xe, đột nhiên thấy tiếng kêu cứu bên ngoài. Đang định bò xem thì thấy vô tiếng zombie gầm rú.

 

Cậu nhận đó là zombie cấp một. Khi đang chuẩn khỏi lốp xe để chạy khách sạn, chậm hơn một bước, chỉ thể trơ mắt họ dắt theo một bầy zombie xông .

 

Đó là một bầy zombie cấp hai!

 

Cậu vội vàng xổm xuống, nín thở, cố gắng giả c.h.ế.t.

 

Đồng thời trong lòng kinh hãi tột độ, nhận những đang chạy trốn đều là những sống sót từ Căn cứ 3!

 

Tại họ chạy một quãng đường dài như đến đây?

 

Diệp Kỳ Chính chuyện gì xảy ở căn cứ, may mắn là sớm ở trong khách sạn.

 

Lúc , một con zombie lang thang , phát những âm thanh khàn đặc trong cổ họng, chậm rãi di chuyển quanh cửa hàng nhỏ. Trong chiếc lốp xe cách đó xa, Diệp Kỳ Chính căng thẳng đến cực độ, cứng đờ, dám nhúc nhích.

 

Trời ơi... zombie đây...

 

Có vẻ như thứ gì đó thu hút nó trong căn nhà, con zombie cứ quanh quẩn chịu rời . Diệp Kỳ Chính chỉ đành tiếp tục trốn trong đó.

 

Khi nhiệt độ ngày càng tăng, đổ mồ hôi ngừng. Giữ nguyên một tư thế quá lâu khiến phần tê dại, đau nhức và căng tức như hàng ngàn mũi kim đâm.

 

Dần dần, bắt đầu cảm thấy đói.

 

Một cơn hoảng loạn ập đến. Không ! Bụng tuyệt đối kêu! Một khi phát tiếng động, sẽ c.h.ế.t chắc!

 

Cậu ép c.h.ặ.t t.a.y lên bụng, lo lắng lắng từng âm thanh nhỏ phát từ dày.

 

Cố gắng chịu đựng thêm một tiếng nữa, thực sự thể chịu nổi, buộc tìm cách dụ con zombie ngoài.

 

Buổi trưa về khách sạn ăn cơm, lo lắng đến mức nào. Nếu con zombie cứ chịu , chẳng lẽ sẽ trốn mãi trong lốp xe ?

 

Không , nhất định tìm thứ gì đó.

 

Diệp Kỳ Chính quanh, cố gắng tìm một chiếc đinh găm lớp trong của lốp xe.

 

Cậu rón rén thò đầu , quan sát con zombie trong nhà, thừa lúc nó chú ý, ném chiếc đinh xa.

 

Chiếc đinh rơi xuống đất, phát một loạt tiếng “đinh đang” giòn giã.

 

Con zombie gầm lên một tiếng xông ngoài.

 

Diệp Kỳ Chính thở phào nhẹ nhõm, đang định bò thì đột nhiên thấy một con zombie cấp hai hình dáng như đứa trẻ nửa lớn nửa bé bước . Cậu vội vàng xổm xuống, thầm kêu khổ trong lòng.

 

Lần tìm bất cứ thứ gì để ném .

 

Tuy nhiên, may mắn là lâu thấy tiếng “bang bang bang” của bà chủ Hạ, tiếng nổ, đó là một tràng hỗn loạn, nhiều la hét g.i.ế.c zombie, bên trong còn tinh hạch cấp hai.

 

Cậu nhen nhóm hy vọng, kiên nhẫn canh trong lốp xe.

 

Mãi đến khi bên ngoài còn tiếng zombie nữa, mới yên tâm. Ai ngờ, khoảnh khắc thò đầu chạm mặt con zombie hình dáng trẻ con...

Loading...