Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 64: Đừng Lên Tiếng
Cập nhật lúc: 2025-11-12 10:51:27
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tề Hoa với bà Giang rằng đồng ý đưa họ , nhưng đảm bảo hai đứa trẻ đường sẽ kêu la. Nếu dẫn tang thi đến, họ sẽ thời gian lo cho khác.
Bà Giang liên tục cam đoan sẽ , cố gắng nhét tinh hạch tay .
“Bà ơi, giữ , đợi đến khách sạn, bên trong nhiều chỗ cần dùng điểm lắm.”
Tề Hoa nghiêng che tầm của những xung quanh, ấn tay bà , hạ giọng bảo bà cất .
Tài nên lộ ngoài, nếu kẻ tâm ý trúng thì sẽ phiền phức.
Anh sắp xếp ba nhà bà Giang giữa đội hình, đó vài nhóm khác cùng.
Tề Hoa đều từ chối.
Khả năng của họ hạn, thể bảo vệ quá nhiều .
Các đội khác dị năng giả cũng nhận ngoài. Không còn cách nào khác, ngay cả nhà còn lo xong, gì đến khác.
Năm giờ đúng, cổng căn cứ mở .
Tề Hoa chào dậy, bắt đầu khởi hành.
Một lượng lớn tụ tập rời khỏi căn cứ. Những còn , hoặc là khoanh tay xem náo nhiệt, nghĩ rằng họ sẽ về vài ngày, hoặc là chọn một đội vẻ hiền lành để theo phía .
“Đội trưởng, một nhóm theo chúng .”
Vương Tuyết Vi nhíu mày, kéo chặt em trai, về phía với vẻ mặt thiện chí.
Đi theo thì theo, còn léo nhéo cái gì chứ?
Còn tưởng đây là nghỉ dưỡng ?
Tề Hoa cũng nhíu mày, liếc mắt hiệu cho Vương Nhất.
Vương Nhất hiểu ý, lộ vẻ hung dữ bước tới, gầm lên:
“Các thể theo phía , nhưng đừng phát tiếng động. Người c.h.ế.t đầu tiên khi dẫn tang thi đến chính là các , tin ?”
Anh trừng mắt quét một vòng, khiến đám phía im bặt, mới đội hình.
Tề Hoa cảnh giác quan sát xung quanh, dẫn đội bước lên con đường đến khách sạn.
......
Phùng Bối sáng sớm chạy khỏi khách sạn.
Hai ngày nay cô sớm về muộn, cố ý tránh ánh mắt của bà chủ Hạ, sợ cô sẽ túm lấy đòi tinh hạch.
Làm bây giờ, hiện tại cô chỉ thể g.i.ế.c tang thi cấp một, trong tay chỉ còn ba viên tinh hạch cấp một.
Cô liếc Khanh Minh Tử phía , hai ngày tiếp xúc, cô quen .
Tự nhiên cô nhớ đến chuyện hổ tối qua.
Vốn dĩ cô lén chạy về, tranh thủ lúc Hạ Ngôn ở đại sảnh mua một hộp cơm về ăn.
Ăn xong lề mề lâu, cô đoán ngủ hết, liền chuẩn tắm, thì thấy ba cởi sạch.
Họ đang máy giặt nhét quần áo bẩn , tiếng động liền đầu cô một cái, đó quét cô từ xuống , “chậc chậc” một tiếng đẩy cửa phòng tắm tắm.
Phùng Bối ôm mặt đỏ bừng, ép ngừng tưởng tượng bức tranh trai “thả chim”.
Không thể nghĩ nữa, g.i.ế.c tang thi mới quan trọng.
hôm nay cảm giác tang thi ít nhỉ?
...
“Mau lùi lên lầu! Mau!”
Tề Hoa dùng sức kéo hai đứa trẻ lên, quăng họ bên trong, vẻ mặt lo lắng bầy tang thi đang lảo đảo chạy đến xa.
“Các cũng mau trốn ! Trốn sang tòa nhà đối diện! Mau lên!”
Những sống sót khác hoảng loạn cũng , nhưng Tề Hoa chặn ở cửa. Anh lạnh lùng chỉ tay, trực tiếp đuổi họ sang phía đối diện.
Thấy tang thi ngày càng gần, Tề Hoa dùng đồ lộn xộn chặn cửa . Những mới chạy sang đối diện, bắt chước dùng đồ vật chặn cửa.
“Mau tìm đồ vật ! Đứng ngây đó gì?”
“... còn sức chân... ...”
“Đồ vật đến , mau chặn cửa!”
“Chúa ơi, cầu xin cứu con, cho con một con đường sống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-64-dung-len-tieng.html.]
“Bà già c.h.ế.t tiệt, cút sang một bên! Thà cầu xin tao còn hơn cầu xin Chúa!”
“Các im lặng ! Đừng cãi nữa! Sẽ thu hút tang thi đến đấy!”
...
Tề Hoa hiệu cho những phía giữ im lặng, ngoài qua một lỗ hở nhỏ.
Trái ngược với sự yên tĩnh ở đây, phía đối diện gần như sắp nổ tung vì ồn ào.
Có lẽ là do hai năm nay ở trong căn cứ, ngoài việc lo ăn uống, họ mất khả năng đối mặt với tang thi. Lúc trong đám đông chủ chốt, một câu, một câu, dùng sự phẫn nộ để giải tỏa nỗi sợ hãi, mà như chỉ càng thu hút tang thi.
Tề Hoa im lặng , đoán kết cục của họ.
Bà Giang ôm chặt hai đứa cháu trai, bàn tay như cành khô cứng ngắc bịt miệng chúng, sợ phát một chút âm thanh nào sẽ dẫn tang thi đến.
Bà sống c.h.ế.t quan trọng, bà quá già , chán nhân gian, nhưng hai đứa cháu trai bảo bối của bà còn quá nhỏ.
Mấy họ hành động cực kỳ nhẹ nhàng lên lầu, trốn bức tường, run rẩy như những chiếc lá vàng sắp rụng.
Vương Nhất và Tề Hoa ở tầng một canh cửa.
Tiếng gào thét của bầy tang thi dần đến gần, trái tim mỗi đều căng như dây đàn.
Phía đối diện cũng thấy.
“Im miệng! Tang thi đến ! Im miệng!”
Sau một tràng âm thanh hỗn loạn chói tai hơn, cuối cùng họ cũng im lặng.
muộn .
Cả bầy tang thi xông bên ngoài cánh cửa, chen chúc lao .
“Mau chặn cửa!”
“Lấy thêm đồ vật đến! Không đủ!”
“Không ... hết ...”
“Mẹ! Mẹ!”
“Đừng phát tiếng động nữa! Cầu xin các !”
Họ càng tranh cãi, tang thi càng hung hăng hơn.
Tiếng ghế kéo sắc nhọn, tiếng đập tường thình thịch, tiếng mắng c.h.ử.i trời đất, tiếng lóc sợ hãi đ.á.n.h bại... cuối cùng tất cả đều biến thành tiếng la hét kinh hoàng.
“Tang thi !”
Tề Hoa nhắm mắt .
...
Sau bữa trưa, Hạ Ngôn dạo lên tầng hai, bảo Gấu Gấu cắm cái giá tường.
Gấu Gấu theo lời cô.
Cô vươn tay ấn ấn, cảm thấy chắc chắn, liền đặt máy sấy tóc lên. Như khách hàng gội đầu xong thể sấy khô nhanh chóng.
Mặc dù trong mùa nắng nóng, chỉ mong đầu mát mẻ một chút.
Cô đặt thêm lược, kẹp tăm và dây buộc tóc lên .
Hạ Ngôn lùi vài bước, cảm thấy khách sạn sự quản lý của ngày càng hảo.
Cô nhớ khi một nhiệm vụ khác, từng ở một khách sạn, bên trong lúc nào cũng hoa tươi nở rộ. Bất kể đến , xung quanh đều mùi hương tươi mát dễ chịu.
Hạ Ngôn cảm thấy khách sạn của cũng thể bố trí như .
Cô mua hai mươi bó hoa đủ màu sắc phối sẵn trong trung tâm thương mại, kèm theo bình hoa, bắt mắt, đặt ở các vị trí khác trong khách sạn, đảm bảo khách hàng là thấy.
Hạ Ngôn vui vẻ cầm hai bó hoa về phòng .
Khoan hãy khách hàng nghĩ gì, cô là đầu tiên cảm thấy thoải mái và vui vẻ.
Cuộc sống mà, chính là ngừng chiều chuộng bản , tạo bất ngờ.
Hạ Ngôn đại sảnh, mua một phần bún qua cầu siêu cay, thêm nhiều ớt và dấm, mua một ly cà phê kem tuyết cùng xiên nấm chiên, đặt lên bàn xem TV ăn cơm.
Gấu Gấu cầm giẻ lau nhà hàng, lau chùi cửa kính bên trong cho sáng bóng. Bàn ghế sắp xếp gọn gàng, ngay cả robot bên trong cũng nó lau đến phát sáng.
Bên ngoài cửa, một con tang thi lắc lư tiến đến gần, đột nhiên đụng cái gì đó, yên tại chỗ hai giây, lưng bỏ .