Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 53: Căn cứ thứ ba
Cập nhật lúc: 2025-11-12 09:47:49
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cô định ngoài ?" Phó Chiêu đặt hộp cơm rỗng xuống, dậy.
"Không , còn việc, tạm thời về khách sạn. trong cửa hàng , các vị khách cần lo lắng qua đó ai tiếp đón, xin cứ yên tâm." Hạ Ngôn xua tay, thái độ vô cùng ôn hòa.
Tống Dương và Cao Phi Bạch , ôm hộp cơm lùi xa một chút.
"Ái chà, tự ăn, khách sạn đủ thứ, điều kiện cực , chắc chắn ít theo đuổi cô ."
"Đại ca chỉ cấp bậc dị năng cao, ngoại hình thì tạm , ngoài chẳng gì khác."
"Tặc tặc, xứng đôi."
" cùng cô nhé?"
"Tặc tặc, đồ l.i.ế.m cẩu!" Tống Dương hậm hực xúc một muỗng cơm, coi cơm là Phó Chiêu, c.ắ.n một cách dữ dội.
Hạ Ngôn im lặng một lúc, đó lùi một bước, nghiêm túc : "Không cần, cảm ơn."
Nói , cô cưỡi xe điện chuẩn .
"Khoan ."
Cô bóp phanh mới đ.â.m , đàn ông đang chặn đường mặt, cô cau mày.
Phó Chiêu chìa thẻ : "Mua thêm vài chai nước và hộp cơm."
"Xin , mỗi chỉ mua một hộp cơm, ăn thêm thể đến ở khách sạn, bên trong giới hạn lượng. Nước cũng chỉ bán ba chai."
"Được."
Hạ Ngôn quẹt 6 điểm tích lũy, lấy ba chai nước lạnh từ thùng giữ nhiệt , đưa cho .
Phó Chiêu vươn tay nhận lấy, tránh đường.
Cô gì thêm, trực tiếp phóng xe .
"Đại ca, cứ để cô ?" Cao Phi Bạch ăn xong miếng cơm cuối cùng, tò mò hỏi.
Phó Chiêu theo bóng lưng cô gái xa, khẽ “ừ” một tiếng: "Cô gái tính đề phòng cao, đó là chuyện ."
Tống Dương thấy vẻ rơi lưới tình, dáng vẻ đáng giá chút nào, cố nhịn vẫn nhịn , thẳng: "Đại ca, cô gái hề đơn giản, quan sát cô một chút ?"
Bóng lưng cô gái thoáng chốc biến mất. Phó Chiêu thu hồi ánh mắt, đáy mắt một mảnh thanh minh.
"Đi thôi, thu thập tinh hạch . Tối nay xem khách sạn thế nào."
...
Hạ Ngôn kéo vành mũ xuống thấp để tránh gió thổi bay.
Trên đường , cô gặp hai đội nhỏ. Phát xong tờ rơi, những đó căn bản dám mua cơm hộp và nước của cô.
Hạ Ngôn cũng lo lắng. Cô mang theo nhiều, nếu hai đội nhỏ đó mua theo lượng , e rằng cô về khách sạn ngay, chẳng cần đến căn cứ nữa.
Sau nửa giờ chạy xe, cuối cùng cô cũng thấy cánh cổng của căn cứ thứ ba.
Trên tấm thép trắng sơn đen nổi bật dòng chữ “CĂN CỨ TƯƠNG LAI – CĂN CỨ THỨ BA”.
Lối những rào chắn sắc nhọn chồng lên che kín. Sau cánh cổng, hai gác cổng cầm loa hai bên.
Thấy Hạ Ngôn cưỡi xe điện thong thả tới, hai đều tròn mắt, gần như thể tin nổi.
Đến lúc mà xe điện vẫn còn điện ?
Hạ Ngôn khéo léo lái xe vòng qua các chướng ngại vật, cuối cùng dừng cổng.
“Hai lớn, xin chào. .”
Hai , ánh mắt lập tức dừng chiếc thùng giữ nhiệt đặt yên xe cô.
“Đó là cái gì? Mở xem!”
Hạ Ngôn mở thùng, bình thản :
“Bên trong là cơm hộp và nước khoáng, gì khác.”
Hai : ???
Một tiến lên lục lọi, ánh mắt đầy khao khát. Đây là cơm và nước đấy!
“Vào .”
Không cô đến từ căn cứ nào, chắc là phái đến để giao đồ cho lãnh đạo.
Bọn họ chỉ dám ngăn mà còn chẳng dám giữ cho riêng .
Dù hai thứ quá quý giá, chắc chắn lượng ghi rõ. Nếu lấy trộm sẽ phát hiện ngay, mất việc là cái chắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-53-can-cu-thu-ba.html.]
Nhìn Hạ Ngôn dần xa, một khó khăn nuốt nước bọt, với :
“Anh ngửi thấy ? Thơm thật!”
“Sao ngửi thấy chứ, thơm c.h.ế.t ! Khốn kiếp, đói c.h.ế.t mất. Lũ lãnh đạo ch.ó má đúng là hưởng thụ!”
Hai lầm bầm mắng chửi, trong lòng oán hận tuôn như nước.
Họ nào rằng tất cả lãnh đạo trong căn cứ thứ ba mỗi ngày đều hắt bao nhiêu . Thêm một cái bớt một cái cũng chẳng đổi gì. Các vị lãnh đạo quen im chịu trận . Mắng thế nào cũng , miễn là đừng bệnh, đừng đói là .
Hạ Ngôn cưỡi xe con đường gồ ghề, xóc nảy liên tục.
Cô đưa mắt xung quanh.
Căn cứ thứ ba xây dựng ở ngoại ô, thỉnh thoảng mới thấy vài tòa nhà cao ba tầng, phần lớn chỉ là nhà cấp bốn.
Xung quanh căn cứ quây bằng những chiếc xe cũ nát cùng đồ dùng sinh hoạt bỏ , miễn cưỡng tạo thành bức tường phòng hộ. Chỉ cần một đợt xác sống nhỏ bùng phát, nơi chắc chắn sẽ phá hủy.
Sự xuất hiện của lạ khiến cư dân chú ý, họ lượt xuất hiện ở cửa.
Hạ Ngôn họ, càng lúc càng im lặng, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Những đều vàng vọt, gầy gò, quần áo chỉ đủ che , tóc rối bời, mắt xám xịt, tay chân gầy đến mức xương khớp lộ rõ.
Những đứa trẻ còn nhỏ, mắt lồi , môi khô nứt đến mức chẳng còn chảy m.á.u nổi, nép lưng , tò mò Hạ Ngôn và chiếc thùng phía cô.
Trong mắt họ ánh lên sự khao khát sâu sắc với thức ăn, ẩn sâu trong đó là vẻ dữ dội của tuyệt vọng.
Cô lúc thể lấy đồ .
Những đói đến đỏ mắt sẽ chẳng cô gì nữa.
“Phải đây?”
Cô quanh, thấy vài tuy sắc mặt xanh xao nhưng so với những khác thì vẫn khá hơn. Lúc , ánh mắt của họ sáng rực, tùy tiện dò xét Hạ Ngôn.
Trực giác mách bảo họ rằng trong chiếc thùng phía cô gái tinh tế chắc chắn đồ . “Chẳng lẽ là thức ăn?!”
Mấy đó trao đổi ánh mắt với , nhớ chuyện Phùng Thiên Hỷ từng về việc lãnh đạo lớn phái đến đưa vật tư.
Ban đầu, khi chờ đợi mấy ngày liền mà thấy cái gọi là vật tư , họ đều cho rằng Phùng Thiên Hỷ chỉ bịa để lừa .
Phùng Thiên Hỷ và Phùng Bối biến mất khỏi căn cứ như thể bốc . Dù họ tìm thế nào cũng thấy tung tích.
Không Phùng Thiên Hỷ, họ đói đến mức chẳng còn nổi một hạt cơm trong bụng. Những lãnh đạo khác vốn ưa họ, càng thể cho họ một miếng ăn.
Mấy ngày nay, họ đói đến mức bụng dán lưng, quên mất mùi vị của thức ăn là gì.
Ban đầu, họ còn nhắm đến em gái nhà họ Vương, cô gái n.g.ự.c căng đầy, thể “chơi” thể “ăn”. Khổ nỗi trai cô bé đó bảo vệ quá kỹ, họ tìm chút sơ hở nào.
Đang định tay bắt cóc thì tình cờ gặp một cô gái khác sống c.h.ế.t xuất hiện mặt họ.
“Thật là trắng trẻo non nớt!” Mấy tụ một chỗ thì thầm, trong mắt ánh lên màu xanh lục, thèm thèm hàng.
Hạ Ngôn nhận ý đồ bất chính của họ, trong lòng thoáng bực bội.
“Hạ... bà chủ Hạ?”
Vương Tuyết Vi em trai kéo đến. Thằng bé cứ khăng khăng rằng nó thấy tiên nữ, nên chạy đến xem cho bằng .
Không ngờ tiên nữ là bà chủ Hạ! cô đến đây gì?
Hạ Ngôn liếc mắt liền nhận đây là một trong những khách hàng đầu tiên từng đến ở cửa hàng nhỏ của cô.
Gặp quen , chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.
Hạ Ngôn mỉm gật đầu, lớn tiếng hỏi:
“Tề Hoa ở căn cứ ?”
“À, ! gọi , bà chủ Hạ đợi một chút nhé!”
Vương Tuyết Vi cô tìm đội trưởng gì, nhưng dám chậm trễ, vội vàng chạy .
Tin tức về dị năng giả đến căn cứ lan truyền nhanh chóng. Gần như tất cả những sống sót còn đủ sức đều kéo đến xem.
Hạ Ngôn vây giữa đám đông, ánh mắt trong veo, hề sợ hãi.
Đám xung quanh lạnh lùng quan sát, trong lòng rục rịch, giống như một bầy chuột cống ẩn trong bóng tối ẩm thấp, đôi mắt sáng quắc, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thích hợp để tay.
Họ đang chờ một kẻ dám gây bạo loạn.
Vài tên côn đồ từng cầm đầu Tề Hoa dạy cho bài học nhớ đời. Nghe cô quen Tề Hoa, bọn chúng đành tạm thời kìm nén, quan sát thêm tính .
Trong đám đông, vài khuôn mặt quen thuộc nhận bà chủ Hạ, chen lên chào hỏi cô.
“Đó là bà chủ Hạ đó! Là đại lão cơm hộp đó!”