Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 51: Xuất phát.

Cập nhật lúc: 2025-11-12 09:47:46
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Gấu Gấu, giúp chuyển nước thùng giữ nhiệt. Chỉ cần hai mươi chai thôi."

 

Hạ Ngôn nhấp một ngụm sữa đậu đen hạt táo đỏ, quả nhiên đường thì hương vị kém ngon hơn hẳn.

 

Chiếc xe điện màu hồng sạc đầy, đậu ở sảnh nên trông nổi bật. Gấu Gấu nhanh nhẹn mở cửa tủ lạnh và bắt đầu khuân nước.

 

Cảnh Diệc Mạch liếc cô, do dự vài giây cất tiếng hỏi:

“Bà chủ Hạ ý định ngoài ?”

 

, định thăm căn cứ thứ ba một chuyến.” Hạ Ngôn c.ắ.n miếng bánh ngô, nhai kỹ nuốt chậm.

 

“Bà chủ Hạ đường cẩn thận.” Ban đầu còn định hỏi xem cô cần bảo vệ , nhưng nghĩ , võ lực của bà chủ Hạ quả thật nghịch thiên, e rằng chẳng ai thể tổn thương cô , nên từ bỏ ý định đó.

 

Hạ Ngôn gật đầu, như nhớ điều gì, cô tươi với Cảnh Diệc Mạch:

“Khách quan ngày nào cũng săn bên ngoài. Nếu gặp những khách hàng nơi nào để , xin hãy giúp giới thiệu về cửa hàng nhỏ của nhé.”

 

Cảnh Diệc Mạch lạnh lùng gật đầu đồng ý.

 

Hiện tại, ngoài Phùng Bối , Hạ Ngôn khá hài lòng với những khách hàng đang ở cửa hàng. Vốn dĩ cô chỉ mở cửa hàng để kiếm chút điểm tích lũy, mục tiêu gì to tát, chỉ cần kinh doanh khách sạn . Cô chỉ mong đừng xuất hiện thêm những khách hàng kỳ quái nào nữa. Dù cô cũng cỗ máy g.i.ế.c , sát tâm của cô nặng đến thế.

 

Mọi sống yên cuộc đời của thì bao.

 

Họ nơi an để ở, đồ để ăn, còn cô thì điểm tích lũy để kiếm, cuộc sống như thật thoải mái tự tại.

 

Đôi bên cùng lợi.

 

Ăn sáng xong, Hạ Ngôn đến sảnh lớn, quét thẻ mua ba suất ăn sáng và hai mươi suất ăn trưa từ máy bán hàng.

 

Sau khi thêm một vách ngăn thùng giữ nhiệt, cô đặt tất cả các hộp cơm lên , đủ để đóng nắp.

 

“Gấu Gấu, sẽ ngoài một chuyến. Nếu khách đến, giúp tiếp đón. Gặp chuyện xử lý thì gọi thẳng cho . Nếu gặp gây rối thì cứ nhốt , đợi về xử lý.”

 

Hạ Ngôn gọi Gấu Gấu đến, cho nó chìa khóa phòng ở trong ngăn kéo. Hôm nay nó cứ ở quầy thu ngân, cần dọn dẹp vệ sinh.

 

Tất cả việc còn đợi cô trở về tính.

 

“Vâng thưa bà chủ, Gấu Gấu sẽ cố gắng việc.”

 

Sau khi nâng cấp nữa, Gấu Gấu chỉ diễn đạt rõ ràng mà còn cúi chào.

 

Hạ Ngôn hài lòng gật đầu, đội mũ chống nắng, cưỡi lên chiếc xe điện, “đinh đinh” hai tiếng phóng .

 

Trong lốp xe cũ nát, Diệp Kỳ Chính thò đầu , vẫy tay với cô, hiệu rằng cũng sẽ trông chừng khách sạn, bảo cô yên tâm.

 

...

 

Đường phố lúc tám giờ sáng, mặt trời treo thấp nghiêng nghiêng ở góc phía Đông, như má hồng của một đứa trẻ đang e thẹn. Bầu trời xanh nhạt, từng đám mây trắng khẽ di chuyển, gió nhẹ thổi tới khiến những sợi tóc lòa xòa mặt cô ngứa.

 

Hạ Ngôn cưỡi xe điện len lỏi qua các con phố lớn nhỏ. Trong giỏ xe là những tờ rơi quảng cáo cô chuẩn hôm qua, bên trong còn một chiếc máy nhỏ dùng để đổi điểm tích lũy và quẹt thẻ cho khách hàng.

 

Nắng , nhiệt độ cao, cô phóng xe theo hướng hệ thống chỉ dẫn.

 

Thi thoảng, vài xác sống lẻ tẻ lang thang bên đường. Hạ Ngôn vặn tay ga, lướt qua chúng với tốc độ nhanh nhất để tránh hôi.

 

Sau khi rẽ qua một góc cua, rõ cảnh tượng mắt, cô cau mày thầm nghĩ: “Hèn chi đường chẳng thấy xác sống mấy, hóa chúng tụ tập hết ở đây.”

 

Vì con đường thông, Hạ Ngôn đầu đường vòng.

 

Một phút , cô trố mắt công trường xây dựng rào , với tấm biển “CẤM ĐI LẠI” sừng sững mặt.

 

Hạ Ngôn một thế giới mà cứ đến một thời điểm nhất định, các nơi đại tu đường sá và lề đường, cơ bản là năm nào cũng xây , sửa chữa ngừng.

 

Không ngờ cô gặp nó nữa.

 

Hạ Ngôn đành lái xe thêm một đoạn nữa, kết quả vẫn là cấm .

 

Thấy càng ngày càng xa đích đến, cô đành , cầu mong lũ xác sống rời .

 

Trở con đường đầu tiên, đám xác sống chật kín ban đầu quả nhiên tản một phần, miễn cưỡng lộ một lối .

 

Xác sống tụ thành đàn, ngừng gào rú lên cao.

 

Hạ Ngôn tinh mắt thấy bên trong còn ẩn chứa hai con xác sống cấp ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-51-xuat-phat.html.]

 

“Thảo nào…”

 

tòa nhà bầy xác sống bao vây, xem bao nhiêu “dũng sĩ” ở đó, nhưng ở góc thể thấy bên trong.

 

Hạ Ngôn lấy một đôi bao giày dùng một từ ô hệ thống, bọc lên đôi giày cao gót nhỏ nhắn mà cô .

 

“Lát nữa đừng để bẩn…”

 

Cô đeo khẩu trang, hít một thật sâu, vặn tay ga phóng thẳng qua.

 

...

 

"Đại ca, xác sống càng ngày càng nhiều, bên trong còn hai con cấp ba nữa kìa." Tống Dương bò bên bệ cửa sổ, cố tình huýt sáo một tiếng, khiến lũ xác sống náo loạn. Trên mặt hề chút căng thẳng, ngược còn ngông cuồng.

 

Phía , một đàn ông cao lớn bệt xuống đất, thong thả bẻ nhỏ khẩu phần quân sự chỉ bằng lòng bàn tay, nhét cốc nước lắc mạnh. Sau một lúc, đổ ba cốc nước, cầm một cốc lên và uống cạn.

 

Bên cạnh , một đàn ông tóc dài ườn một cách lười biếng. Thấy “cơm” sẵn sàng, bịt mũi uống ực ực như trâu uống nước, cố gắng nuốt xuống, vẻ mặt vô cùng khó coi.

 

"Mẹ kiếp, thứ ăn mấy trăm vẫn kinh khủng như thế!"

 

"Có cái để ăn là , còn kén cá chọn canh! Mày nghĩ mày vẫn là ấm nhà họ Cao , ấm Cao Phi Bạch!" Tống Dương ha hả, chịu buông tha khuôn mặt đang nhăn nhúm của .

 

Cuộc sống khổ sở như thế , cũng tìm chút niềm vui mà xem chứ.

 

"Cút ngay! Cẩn thận tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày, đồ gà mờ!" Cao Phi Bạch lườm một cái, giơ ngón giữa lên. "Kẻ bại trận."

 

"Khốn kiếp, nào cãi cũng lôi chuyện , thôi hả?"

 

"Đó là sự thật, phục thì đấu một trận?"

 

"Đừng cãi nữa, bên kìa."

 

Không từ lúc nào, đàn ông cao lớn đến bên cửa sổ, hai tay chống lên bệ. Cơ bắp cuồn cuộn cánh tay phồng lên như những khối gạch, đường nét rõ ràng. Đôi mắt sáng rực chằm chằm xuống lầu, giống như một con hổ vương đang tuần tra lãnh địa, phát hiện kẻ xâm nhập và sẵn sàng hành động.

 

"Đại ca thấy gì ?"

 

Hiếm khi thấy phản ứng chút kinh ngạc của Phó Chiêu, hai lập tức ngừng tranh cãi và chạy bên cửa sổ.

 

Đám xác sống lầu phát hiện mục tiêu, càng thêm náo loạn, lờ mờ chồng chất lên , xu hướng trèo lên.

 

Không cần Phó Chiêu mở lời, hai họ nhanh chóng thấy một cảnh tượng thể gọi là kỳ diệu.

 

Một cô gái đội mũ chống nắng màu xám nhạt, mặc váy hoa nhí hai dây màu tím, khoác chiếc áo khoác sa dệt tay dài màu trắng ánh kim tuyến, chân đôi giày cao gót nhỏ nhắn, cả trắng đến phát sáng.

 

Dù đeo khẩu trang, vẫn thể thấy đôi mắt to của cô cho thấy cô là nhan sắc.

 

Một cô gái xinh như đang cưỡi một chiếc xe điện màu hồng nhạt, len lỏi giữa đám xác sống?

 

Điều kỳ lạ hơn là lũ xác sống thờ ơ, coi như thấy cô.

 

Cô cau mày, giơ chân đạp văng con xác sống sắp đổ . Con xác sống đạp văng hề phản ứng, mù quáng thấy cô gái trắng trẻo non nớt mặt.

 

Ngược , chúng ngừng gầm gừ với họ ở lầu.

 

Tống Dương cảm thấy tối qua ngủ ngon, chắc mộng du .

 

"Mẹ kiếp, thật giả đây... Xác sống tấn công cô ? Chẳng lẽ xác sống cũng mê cái ? Không thể nào, đại ca trai thế , chúng phân biệt đối xử chứ?!"

 

Phó Chiêu liếc một cái, nên lời.

 

"Ê! Cô gái ! Dừng một chút!" Tống Dương hềnh hệch, đầu hét lớn xuống lầu, thành công khiến cô gái dừng .

 

Hạ Ngôn đột nhiên thấy tiếng , vội vàng ngẩng đầu lên.

 

Ba đang ở cửa sổ trống tầng ba, cô với vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu.

 

Nghĩ một lát, Hạ Ngôn dừng ở nơi ít xác sống hơn, chống chân xuống và đáp :

 

"Có chuyện gì ?"

 

"C.h.ế.t tiệt! Thật sự là thật! Người sống!!"

 

 

Loading...