Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 361: Thanh phô mai
Cập nhật lúc: 2025-11-18 17:12:27
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bữa ăn khiến Khương Lệ hài lòng.
Ngay cả Đỗ Thành và vài vốn thích món chay cũng ăn đến no căng bụng.
Thực sự là hương vị quá tuyệt vời, ngoài vị béo ngậy như sữa còn vị ngọt thanh hiếm .
Sau bữa ăn, Khương Lệ liền yêu cầu Trử tư lệnh cử bảo vệ họ ngoài.
“Ăn cơm xong , việc thể quên.”
“Được.” Trử Vạn Phu gọi đội tinh nhuệ giữ từ , “Bảo vệ an cho Viện trưởng Khương và các nhà nghiên cứu, trở về thành khi mặt trời lặn.”
“Rõ!”
Trử Vạn Phu ba đang thả lỏng ghế nghỉ ngơi.
“Ba vị?”
Đỗ Thành xua tay, “Chúng vội, ông cần lo, chúng nghỉ ngơi xong sẽ dạo xung quanh…”
Thấy Trử Vạn Phu gọi thêm ba lính nữa, trong lòng ông chút xúc động.
Quả nhiên vẫn coi trọng họ.
“…Chúng ngoài, cũng cần sắp xếp bảo vệ sát , nhưng vì Trử tư lệnh gọi đến , thì cung kính bằng tuân mệnh ha ha!”
Kim Phượng và Trương Hải Sinh cũng lộ vẻ hài lòng.
Ai ở đây tiềm ẩn nguy hiểm gì . Công việc thể lùi , mạng sống chỉ một.
Trử Vạn Phu khẩy họ một cái, thẳng mặt họ: “Bảo vệ nhân viên đ.á.n.h giá, nếu dấu hiệu sai lời trong khách sạn, lập tức bịt miệng lôi ngoài.”
Hả?
Cái chỉ khác với những gì họ nghĩ mà còn trái ngược.
Chuyện bịt miệng , thẳng mặt họ như ?
“Trử tư lệnh,” Kim Phượng lạnh giọng, “Dù chúng chỉ là nhân viên đ.á.n.h giá nhỏ bé, cũng là do cấp phái xuống khảo sát các ông. Có quá…”
Đỗ Thành cau mày tiếp lời, “Coi thường chúng ?”
Trử Vạn Phu hề tỏ sợ hãi, hai tay đặt lên bàn ăn, tư thế rộng rãi khiến hai nghiến răng.
Ông thong thả : “Hai vị nghĩ sai . là để bảo vệ các vị. bà chủ Hạ đó quy tắc riêng, bất cứ ai vi phạm nội quy cửa hàng đều sẽ xử lý chút nương tay. Ngay cả cũng dám đắc tội. Hai vị hãy nhớ kỹ lời và hành động thận trọng, nếu cứu các vị .”
Hai vị?
Kim Phượng và Đỗ Thành , còn Trương Hải Sinh thì ? Không coi ông là ?
Mà thôi, họ cũng nghĩ giống thật.
Khoan , đúng! Đây là lời ý !
“Ông…”
Trử Vạn Phu đột nhiên lạnh mặt, “Khách sạn Nghỉ dưỡng đắc tội. Đây cũng là ý của cấp . Nếu các vị quý mạng sống, cứ việc .”
Ông dậy rời , bỏ ba .
...
Hạ Ngôn nghĩ họ sẽ ngay lập tức.
Dù , cô vẫn tự tin tòa nhà hùng vĩ và tráng lệ phía .
Thậm chí để chào đón họ, cô còn mang bộ bàn tròn nhỏ ngoài.
Nước trong ấm trong suốt sắp sôi lên, bên cạnh là Mao Tiêm thượng hạng, cốc thì dùng loại tinh xảo viền vàng.
Mọi thứ chuẩn xong xuôi, đến?
Hạ Ngôn tự pha cho một cốc , chậm rãi uống, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.
Chẳng lẽ họ hứng thú với chỗ của cô?
cô hứng thú với những đến từ nơi lớn .
Chỉ thấy phụ nữ thấp bé vội vàng liếc về phía một cái, rụt như nước sôi bỏng.
Ngược , đàn ông mặt tròn cuối cùng mỉm với cô.
“Ông gì đấy,” Kim Phượng đẩy ông , “Mau cất bộ dạng đó . Đi nhanh, chúng sang bên xem.”
Đỗ Thành giả vờ vô ý qua, thấy nước xanh non như măng mùa mưa trong tay cô, phụ họa : “Đi nhanh, đừng để cô thấy chúng . Người đó đơn giản.”
Kim Phượng hạ giọng hỏi: “Nói ?”
Đỗ Thành đáp: “Trà. từng thấy ở buổi đấu giá, 75 vạn một cân.”
Kim Phượng trợn mắt, “Cô đang uống?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-361-thanh-pho-mai.html.]
Đỗ Thành gật đầu, “Vâng, tuyệt đối sai. còn tưởng đó chỉ là chiêu trò, ngờ phú ông đời đầu mua thật.”
Những lính bảo vệ ba thấy, đầu .
Thứ đó đắt đến ?
Chỉ thấy bà chủ Hạ uống vài ngụm, vẻ còn hứng thú, trực tiếp đổ chỗ còn xuống đất.
Đỗ Thành tròn mắt, c.h.ế.t tiệt, đúng là phá hoại của trời.
dù ông cũng dám lên tiếng chỉ trích gì, càng dám và cũng sẽ nảy sinh ý định kết giao.
Chủ yếu là vì ở Căn cứ Thượng Kinh quá nhiều mạnh. Nói trắng , dù họ là kẻ yếu thì cũng quen nuông chiều con mắt.
Không chỉ là mở một cái khách sạn thôi ? Cũng là hộ kinh doanh thuộc hàng công nghiệp.
Không quyền, cũng thế lực.
Ở nơi sơn cao nước xa còn thể bá vương, chứ đến trung tâm quyền lực , hậu thuẫn, c.h.ế.t thế nào cũng .
Nghĩ , trong lòng ông thoải mái hơn nhiều.
“Đường phố coi như sạch sẽ, cống thoát nước vật lạ, thể cho năm điểm.”
Trương Hải Sinh cầm bút đ.á.n.h dấu sổ, thêm chữ năm.
“Sao căn cứ là già yếu?” Kim Phượng cau mày.
Người lính cô bằng ánh mắt kỳ lạ, “Mọi đều ngoài thu thập vật tư .”
“Ồ.” Kim Phượng thấy gì đó, “Nhóc con, đây, cho chị xem em đang ăn gì?”
Cô sang với Trương Hải Sinh: “Ghi cái , là món ăn vặt chính hàng ngày của trẻ em là rễ cây vị ngọt.”
Trương Hải Sinh nhăn mặt, trông phân vân.
“Chị Kim, nhưng đứa bé đang ăn kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn mà.”
“Cái gì? Sao thể? Để xem.”
Má đứa bé phồng lên, khóe miệng còn chảy một dòng nước bọt màu trắng sữa.
Nhìn khiến Kim Phượng cảm thấy ghê tởm.
“Trong túi em còn kẹo ?”
Đứa bé gật đầu, toe toét . Giữa hai hàm răng vẫn dính một miếng kẹo mềm đầy vết cắn.
Kim Phượng phớt lờ mùi sữa thơm lừng xộc lên mũi, đưa tay sờ túi nhỏ như xác nhận, lấy một viên kẹo cảm giác cứng cứng.
Trên bao bì màu trắng vẽ một con thỏ đang toe toét, chữ to rõ ràng: Kẹo Sữa Thỏ Trắng Lớn.
“Thật là…” Kim Phượng ngây .
Sao ở đây kẹo ?
Nhìn xung quanh, đứa trẻ nào ở căn cứ mà trong tay một viên kẹo?
Lúc , một nhóm trẻ con dường như cuối cùng cũng tìm chỗ để khoe khoang, chen chúc gần, giơ cao những viên kẹo trong tay.
“Chúng cháu đều kẹo!”
“Thỏ trắng lớn, thỏ trắng lớn!”
Giọng giòn tan hét lên những lời đau lòng nhất.
Kim Phượng ôm n.g.ự.c lùi hai bước.
Ngay cả Căn cứ Thượng Kinh giàu cũng thể đảm bảo đứa trẻ đều kẹo ăn, mà cái nơi chim ỉa bậy ?
Các binh sĩ dường như cuối cùng cũng trút cơn giận, quét sạch vẻ u ám mặt, cố tình quát lớn:
“Các em nhỏ, trong túi đựng gì? Lấy cho xem.”
“Là thanh phô mai mua cho cháu, vật nguy hiểm…”
Cô bé với đôi mắt to tròn ngây thơ móc , xé bao bì, để lộ miếng phô mai tròn mềm nhũn cắm que.
Cô bé c.ắ.n một miếng, để dấu răng đều đặn.
Thanh phô mai.
Lại còn cả thanh phô mai nữa.
Kim Phượng phát tiếng hít khí lạnh sắc nhọn, mắt trợn lên như ngất xỉu.
Người lính nhanh tay đỡ lấy cô .
“Mau, đưa cô đến bệnh viện!”