Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 360: Nhân viên đánh giá
Cập nhật lúc: 2025-11-18 17:12:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một phụ nữ mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, vì lùn nên chỉ thể nhón chân ngó.
Chỉ là ánh mắt của cô khiến Hạ Ngôn khó chịu.
Thực sự chỉ bằng một cái từ xuống là thể khiến đối phương cảm nhận sự ghét bỏ một cách rõ ràng.
Mắt mọc trời.
Đây là đ.á.n.h giá của Hạ Ngôn về cô .
Những sống sót mới đến căn cứ nhận họ.
“Là của Căn cứ Thượng Kinh ?”
“Họ ở yên ở Thượng Kinh, đến đây gì!”
“Chắc là bộ kiểm tra thường lệ thôi, mặc kệ , liên quan đến , chắc chẳng mấy chốc họ sẽ .”
“Nếu thực sự là kiểm tra công bằng thì , luôn những con chuột sống lâu hơn .”
Giọng lớn, nhưng căn cứ trống trải, gió giỏi truyền âm.
Ba trong họ lập tức đổi sắc mặt, chằm chằm Trử Vạn Phu với vẻ đồng tình.
“Trử tư lệnh, căn cứ cần xây dựng, phẩm chất cư dân cũng nâng cao trở , hai tay cùng nắm mới thể đạt điểm cấp cao.”
Trử Vạn Phu hề hề, đưa tay về phía , “Các vị vất vả , cơm nước chuẩn xong, rửa tay ăn cơm .”
Vất vả?
Chỉ là một bước chân thôi mà cũng gọi là vất vả . Cái họ Trử ngày càng cách chọc tức khác!
Khổ nỗi lời họ thể phản bác, thật sự tức.
“Chuyện ăn uống để sang một bên, mẫu đất ông gửi cho kết quả kiểm tra . Nếu thực sự thể trồng trọt , đó sẽ là một việc cho muôn dân.” Một phụ nữ trung niên đeo kính dày càng lúc càng hào hứng. “Đi thôi, khỏi căn cứ ngay bây giờ, thu thập thêm vài mẫu nữa về.”
Phía cô , bốn nhà nghiên cứu cũng mang vẻ học giả, siết chặt quai ba lô, theo và chuẩn bước lên xe quân sự.
Rõ ràng đây là hai nhóm khác .
Thái độ của Trử Vạn Phu cũng rõ ràng trở nên chân thành hơn, “Giáo sư Khương, đừng vội, các vị đến , còn nhiều thời gian nghiên cứu, cần gấp gáp lúc .”
Ông gọi cấp đến, “Trước tiên đưa các nhà nghiên cứu về phòng nghỉ ngơi.”
Thấy thể cãi , Viện trưởng Khương Lệ giấu nổi vẻ bực bội mặt, “Được , nhanh chóng ăn xong thì việc. Sáng ăn , giờ còn ăn nữa. Không ăn càng nhiều thì bài tiết càng nhiều ? Lợn ăn béo còn thể g.i.ế.c thịt, ăn béo chỉ còn đầy bụng mỡ, lãng phí tài nguyên.”
Lời ám chỉ khiến ba còn mặt mũi như bảng pha màu, nhưng thể đắc tội, chỉ đành nuốt giận bụng.
Trử Vạn Phu .
Hạ Ngôn nghĩ họ sẽ đến cửa hàng của cô ăn, ngờ họ rẽ ngang, thẳng đến nhà hàng duy nhất trong căn cứ.
Cần rằng ở đó chỉ cung cấp một món ăn đơn giản, tuyệt đối thể gọi là món ngon, mà cô thấy ai siêu thị mua nguyên liệu...
Trử Vạn Phu là cố ý.
Hóa ông cũng ưa một vài trong họ.
Hạ Ngôn cong khóe môi , xem mấy ngày sẽ chuyện vui để xem.
...
Trong nhà hàng căn cứ.
Một nhóm vây quanh chiếc bàn tròn sứt mẻ, m.ô.n.g đặt những chiếc ghế nhựa màu xanh lá cây. Chỉ cần dùng sức một chút là chúng kêu cót két như thể chịu nổi trọng lượng, sắp gãy đến nơi.
Đỗ Thành vội vàng nửa nhếch mông, một nửa trọng lượng dồn lên chân, run rẩy vẫy tay gọi nhân viên lau bàn.
“Còn ghế nào khác ? Mau mang cho một cái. Cái , cái , sắp hỏng mà còn mang dùng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-360-nhan-vien-danh-gia.html.]
Nhân viên Trử tư lệnh, thấy ông khẽ gật đầu mới : “Chắc còn một cái, lấy cho ngay.”
Kim Phượng một bên kêu the thé: “Chỉ một cái thôi ? Anh Đỗ, phiền nhường ghế cho , ghế của gãy chân !”
Đỗ Thành lắc đầu, “Không , là gọi đến. Cô thì tự mà lấy, ghiền cướp của ?”
Trương Hải Sinh liếc mấy đối diện đang xem trò vui, thầm mắng. Rõ ràng khi xuất phát bàn bạc là hòa thuận, đừng đến nơi cãi .
Chưa đầy một tiếng mà gây sự .
Nếu thế lực lưng hai nhỏ, c.h.ế.t tiệt, quỷ mới đồng đội với họ.
Đợi trở về thì công lao cũng của , cái quái gì mà nhân viên đ.á.n.h giá, rõ ràng là cái con rùa già, đến cũng nhịn nhục.
Trương Hải Sinh cầm ấm vỏ rỉ sét rót cho một cốc nước, thổi bay vài cọng ít ỏi mặt.
Cứ cãi , vai hòa giải ai thì . Nếu chọc đến …
“Trương Hải Sinh, ông đàn ông , ngay cả cái ghế cũng chịu nhường. Anh cái ghế gãy chân ?”
Kim Phượng liếc xéo . Uống ? Xem kịch? Thân phận gì chứ.
Trương Hải Sinh phì một tiếng nhổ bã , dậy, “Chị Kim giận gì chứ, công tác vất vả mà. Lại đây, chúng đổi, ghế nào cũng .”
Kim Phượng cúi đầu chân ghế, ghê tởm bỏ qua vật thể rõ dính đó. Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn xuống.
Bàn ăn ồn ào lúc mới yên tĩnh .
Trử Vạn Phu vẫy tay, “Dọn món .”
Nghe , ba đối diện lập tức lấy sổ và bút mang theo bên , chuẩn ghi chép.
Một cô bé mười tuổi mặc áo choàng nhân viên phục vụ bưng món ăn đến.
Đặt lên bàn là một đĩa củ cải trộn.
“Thuê lao động trẻ em ?” Kim Phượng với giọng châm chọc.
Trử Vạn Phu hỏi ngược , “Cô họ khỏi thành phố g.i.ế.c xác sống ? Ở đây ít nhất họ thể ăn ba bữa, chịu đói.”
Khương Lệ gật đầu, “Điểm . Tiểu Trử, đúng , sống sót mới là quan trọng nhất.”
Trử Vạn Phu , “Giáo sư Khương, chỉ , ở đây ăn no, đến tháng còn trả lương.”
Khương Lệ giơ ngón cái lên khen ngợi, “Tốt, mạnh hơn nhiều căn cứ khác. Cậu quả nhiên là học trò xuất sắc nhất của . Thầy lầm . Kim Phượng, gạch bỏ cái điều cô ghi , đừng gây trò nữa.”
Kim Phượng nên lời, gạch ba đường ngang sổ.
Đợi các món ăn dọn đầy đủ, Đỗ Thành qua, chút thất vọng.
Sao là món chay, ngay cả một miếng thịt cũng .
“Trử tư lệnh, dinh dưỡng nhất nên cân bằng một chút. nhớ đến chỗ ông, là thịt dị thú ? Cơ bản món chay. Lần … nếu nhà hàng bình thường đều cung cấp món ăn như thế , liệu dị năng giả ngoài chịu nổi . Món , chỉ thể cho ba điểm.”
Trử Vạn Phu thèm liếc ông , dùng đũa công gắp một miếng khoai tây cho giáo sư, “Thầy nếm thử , khoai tây ở đây bở tơi, còn vị béo ngậy như sữa.”
Khương Lệ gắp lên, từ từ nghiền đầu lưỡi, cảm nhận kỹ lưỡng, cuối cùng gật đầu, “Quả thực tồi, ngon hơn khoai tây sản xuất trong phòng thí nghiệm nhiều. Hình dáng thế nào?”
Trử Vạn Phu, “Kỳ dị, lớn, độc tính mạnh, thể ăn trực tiếp.”
“Vậy đây…”
“Đã tinh chế.”
Trử Vạn Phu gắp cho bà vài món rau củ khác, giới thiệu từng món.
“Mặc dù mẫu đất ông gửi đến là chất lượng cao,” Khương Lệ cảm thán, “ nếu trải qua quá trình trung hòa độc tố thì cơ bản thể trồng cây trực tiếp. Thực vật ở đây tiến hóa đến mức thể cùng tồn tại với đất đai. Bữa ăn đáng giá.”
Bà đầu các nhà nghiên cứu, “Đưa nghiên cứu về thực vật bản địa lên mức ưu tiên.”