Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 352: Khó hiểu
Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:33:31
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên trong và bên ngoài cổng dịch chuyển đều lính canh, đề phòng bầy zombie bất ngờ xuất hiện xuyên cổng chạy căn cứ.
Sắp đến đợt chuyển thứ hai, việc đều cẩn thận.
Hạ Ngôn mặc đồ kín, ngay cả mắt cũng đeo kính chống gió, nhưng vẫn nhận cô qua chiếc áo lông vũ màu sắc sặc sỡ.
“Bà chủ Hạ đến .”
“Đi lối , đường dọn sạch, tuyết đọng, trơn trượt.”
Hạ Ngôn thò tay khỏi túi vẫy vẫy hai cái, những ngón tay trắng nõn lập tức đông cứng đến đỏ au.
“Mọi cứ việc , cần để ý đến .”
Đang chuyện, bên cổng dịch chuyển vang lên tiếng s.ú.n.g dữ dội. Tất cả lập tức run bắn, đồng loạt lùi xa cổng dịch chuyển mười mét.
Người lính canh ở bên giương s.ú.n.g lên đạn, trầm giọng hỏi: “Có cần hỗ trợ ?”
Đạn dị năng liên thanh bên ngoài gầm rú bay khỏi nòng súng, theo là tiếng đạn phá vỡ da thịt, kèm theo một câu nhanh:
“Không cần. Chỉ hơn chục con zombie, hành động chậm chạp, dễ tiêu diệt.”
Chưa đầy năm sáu giây, tiếng s.ú.n.g đối diện chợt dừng.
“Nguy hiểm giải trừ, tiếp tục công việc.”
Người dân thở phào nhẹ nhõm, thành thạo tụ tập xúc tuyết. Không ai nhận bà chủ Hạ rời từ lúc nào.
“Làm việc thôi, xong sớm về chăn ấm.”
Cộc cộc cộc.
Hạ Ngôn đưa tay gõ mạnh lên cửa.
Nhà Phúc Nương bao bọc bởi hết lớp dây leo đến lớp dây leo khác, dùng chút lực thì bên trong căn bản thấy.
Hơn nữa bây giờ là ban ngày, cô cũng cần lo lắng về việc quấy rầy giấc ngủ của dân.
Nhanh chóng, bên trong cánh cửa truyền đến tiếng sột soạt khe khẽ, là tiếng dây leo di chuyển.
Phúc Nương kề sát ván cửa thì thầm hỏi: “Ai đó?”
“Hạ Ngôn.”
Bên trong lập tức tăng tốc. Một tiếng cạch vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nhờ che chắn suốt mùa đông của Phúc Nương xuất hiện cánh cửa.
“Mau .”
Hạ Ngôn bước cửa, giẫm lên tấm t.h.ả.m dây leo mềm mại sàn, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
Phúc Nương thấy cô như , kìm cúi đầu c.ắ.n môi, mười ngón tay xoắn .
“Có chuyện cho cô .”
“…Ừm.”
“Bà đoán cô vẫn còn sống.”
Phúc Nương kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao, thế.”
Hạ Ngôn vẻ mặt tiếc nuối: “ giúp cô giữ bí mật, nhưng gần đây bà thiếu tinh hạch, gia nhập đội ngoài, cũng lấy vật tư, chỉ dựa tinh hạch sống qua ngày. bèn khuyên bà đừng từ chối những thứ cần thiết, lỡ một ngày nào đó cô về tìm bà , hai thể cùng chịu đói . Có lẽ là từ đó mà bà đoán . Hai con cô đều thông minh.”
Cô bao giờ thêm lời nào, nhưng thể ngăn một nhớ con tha thiết, khi một tia hy vọng, đêm đêm nghiền ngẫm, suy đoán ý nghĩa sâu xa ẩn chứa bên trong.
“Bà nhờ mang cho cô hai túi thức ăn.” Hạ Ngôn lấy đồ , đặt sàn. “Phúc Nương, can thiệp quá nhiều chuyện của hai . Sau dù hai thế nào, cũng sẽ quản nữa. Chỉ hai , Lâm giúp một việc, coi như trả hết nợ.”
Chạy việc hai là đủ , thể để dây dưa mãi .
Lần giữa chừng đến tìm Phúc Nương là do cô tự tò mò, đến xác nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-352-kho-hieu.html.]
Nếu hai vẫn cứ ngượng nghịu, chịu gặp mặt, nhưng lo lắng cho đối phương đủ ăn đủ mặc, cầu xin cô chạy việc thì phiền lắm.
Không quá ba là nguyên tắc của cô.
Nói lời khó cũng là thói quen của cô.
Ánh mắt Phúc Nương rời khỏi bao bì thức ăn, vẻ mặt chút bối rối: “, .”
Hạ Ngôn thấy cô như , đột nhiên trong lòng nảy một câu ác ý: Đứa trẻ thông minh như , cứ đến lúc mấu chốt hỏng chuyện?
Theo lý mà , trải qua sự gian khổ của tận thế, khi tin về , sẽ bất kỳ suy nghĩ nào khác mà sẽ đoàn tụ . Tâm tư của cô quá mức mong manh, tự đặt quá nhiều rào cản cho . Rõ ràng là một phụ nữ độc lập, tự cường, nhưng hễ gặp Lâm là lòng hoảng hốt, dám gặp mặt.
Một ý nghĩ lướt qua đầu Hạ Ngôn: “Phúc Nương, cô sợ cô đ.á.n.h cô ?”
Hơi quá đáng, nhưng cô vẫn hỏi.
Không ngờ đối phương còn do dự, gật đầu.
Hạ Ngôn: ???
Mặt đen.
Cô : “Không chỉ vì chuyện , chủ yếu là lo thể chấp nhận…”
Hạ Ngôn khó hiểu: “Bà thể chấp nhận việc cô qua đời, còn kiên trì ngừng tìm kiếm tung tích của cô. Thử hỏi còn chuyện gì khó chấp nhận hơn việc tìm cô, mà cô về?”
Cô như một gậy đ.á.n.h thẳng đầu, phá vỡ rào cản tư tưởng, khuôn mặt tràn đầy sự sáng tỏ như mây tan thấy ánh sáng: “…Cô đúng, từng nghĩ như ?”
“Có lẽ gọi là ngoài cuộc sáng suốt. Thôi, cô cứ từ từ suy nghĩ , về .”
Hạ Ngôn vẫy tay với cô , dịch chuyển trở đại sảnh nhà nghỉ.
Cô hai túi thức ăn đầy ắp chân, sự kiên cường cố gắng gồng lên trong chốc lát nứt vỡ.
Cô mở túi , lướt qua những bao bì sặc sỡ, đủ loại đồ ăn vặt, bánh mì và bánh quy, thậm chí còn mì gói và lẩu tự sôi.
Toàn là những món cô yêu thích.
Bên tai chợt vang lên giọng non nớt, bé bỏng:
“Mẹ ơi, con ăn khoai tây chiên, bạn con vị cà chua đặc biệt ngon.”
Người phụ nữ trẻ cầm gói bao bì lên, lắc nhẹ, những miếng khoai tây chiên giòn tan trong túi đầy dập dềnh lên xuống, phát tiếng sột soạt.
“Con gái, con , bên trong bao nhiêu đồ . Về nhà cho con ăn ?”
“Không , vị cà chua, con ăn khoai tây chiên vị cà chua.”
“…Vị cà chua…” Mắt phụ nữ nhanh chóng liếc qua tiền bên , run lên như bỏng: “Ngoan cưng, đừng quấy, con quên là siêu nhân ? Mẹ cái gì cũng , hôm nay nhất định sẽ cho con!”
Hành động của phụ nữ cô bé thấy, cô bé cũng liếc qua dãy đó, một cảm giác khó tả, luôn cảm thấy các con chữ vặn vẹo, biến thành một con ch.ó hung dữ, sẽ há miệng lao đến c.ắ.n cô.
“Mẹ ơi, ôm!”
Sau cuộc sống khá hơn, mỗi siêu thị, cần cô bé mở lời, luôn đẩy xe hàng, lăn bánh lăn bánh dừng ở khu khoai tây chiên.
“Con gái thích ăn vị cà chua nhất, lấy hai gói.” Người lẩm bẩm, cẩn thận đặt khoai tây chiên xe, sợ động tác mạnh sẽ khoai tây chiên bên trong còn nguyên vẹn.
Cô bé lúc lớn, mỗi như cô bé đều gì, chỉ ngọt ngào.
“Mẹ cũng ngon mà.”
Ánh mắt phức tạp: “Đừng dỗ vui nữa, rắc chút muối thôi, ngon đến chứ. Haizz, hồi đó khó khăn quá, khổ cho con… Bây giờ tiền , chỉ cần con ăn, sẽ mua cho con!”
Cô thoát khỏi hồi ức, gạt lớp thức ăn bên .
Ở chính giữa, cô thấy gói khoai tây chiên vị cà chua quen thuộc, bọc kín đáo.
Cô ôm chặt gói khoai tây chiên ngực, nơi đó đột nhiên sụp xuống một cái hố đen sâu hoắm, cho dù cô cạn nước mắt, cũng thể lấp đầy nổi một phần.