Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 351: Chuyển giao

Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:33:30
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bà chủ Hạ, , mua nhiều… lấy bớt.” Lâm xổm xuống, mở túi chuẩn lấy đồ .

 

Đột nhiên tay bà một bàn tay vỗ nhẹ.

 

“Không , cứ để .”

 

Lâm ngẩng đầu lên, trán là những nếp nhăn nông sâu, dường như ẩn chứa nỗi bi thương hết trong những đường vân đuôi mắt cụp xuống.

 

Ở góc độ , Hạ Ngôn thấy rõ ràng sự bối rối và cầu xin ẩn sâu trong đáy mắt bà .

 

Làm gì còn một chút nào vẻ khó gần như ?

 

“Nặng, nặng quá, sẽ cô mệt. Là suy nghĩ chu đáo, , lấy tốn sức, để trong phòng từ từ ăn.”

 

Hạ Ngôn trực tiếp kéo tay bà dậy: “Không cần, gian.”

 

Sau đó, tay cô lướt qua các túi đồ, thu ô hệ thống.

 

Trái tim đang đập loạn xạ của Lâm dần định theo sự biến mất của thức ăn, khóe miệng nở nụ rộng hơn.

 

“Làm phiền cô , , đây. Đội trưởng Tang đang đợi lầu. Bà chủ Hạ, hôm nay còn dẫn họ hái quả trong công viên, tối về sẽ gửi cô, đừng từ chối, đây là tấm lòng của .”

 

Hạ Ngôn : “Được, chờ.”

 

Trử Vạn Phu cũng dậy, hai vai kề vai xuống lầu.

 

Dưới lầu, Tang Chính Dịch và mấy đang lau xe, thấy họ liền gọi đồng đội chuẩn khởi hành.

 

Trên bãi cỏ ngoài cổng căn cứ, những chiếc xe bọc thép quân sự sẵn sàng xếp thành hàng, cách đó xa là những chiếc xe việt dã dân dụng lớn nhỏ khác .

 

Không chỉ chính quyền quân mà tất cả các đội nhỏ cũng theo để kiếm lợi lộc.

 

Lâm nhảy lên thùng xe, vẫy tay với Hạ Ngôn. Chiếc xe dần dần rời khỏi căn cứ, biến mất cánh cổng.

 

Cùng lúc đó, bên ngoài căn cứ vang lên những tiếng khởi động xe, dần dần rời .

 

Căn cứ liền trống phân nửa.

 

Những lính gác tháp canh cầm s.ú.n.g dị năng luôn cảnh giác xung quanh, những lính giữ gìn trật tự trong thành phố tuần tra nghiêm túc dọc các con phố.

 

Hơn chục bà thím lớn tuổi tiện ngoài, lật mặt trái rau củ khô phơi cửa nhà , đó lấy chổi quét sạch từng chút bụi bặm đường.

 

“Thím ơi, lát nữa rảnh rỗi qua giúp chúng cháu chút việc ?” Cô y tá nhỏ đang đỡ một t.h.a.i p.h.ụ phơi nắng hỏi.

 

“Được thôi, chỉ là vụng về, các cháu đừng chê là .”

 

“Không , thím giúp chúng cháu tã cho mấy đứa nhỏ trông chừng chúng. Tranh thủ thời tiết , giặt nhanh phơi khô, lát nữa dùng.”

 

“Vậy , giặt giúp các cháu, các cháu việc khác .”

 

“À? Cái , bác sĩ Tang mắng chúng cháu nhận tinh hạch mà việc t.ử tế~”

 

Lúc , từ cửa sổ mở lầu truyền đến giọng nữ phần nghiêm nghị: “Cô y tá nhỏ nào đang lẩm bẩm lưng thế hả~ Bị bắt quả tang nhé?”

 

Cô y tá kêu á một tiếng, vội vàng cúi đầu xuống, trốn cái bụng to của t.h.a.i phụ, chỉ lộ hai con mắt đảo qua đảo .

 

Bác sĩ Tang xuất hiện cửa sổ, thấy bật : “Tang Du, cô trốn gì, thấy cô . Đừng lười biếng. Làm xong việc lên lầu đây, một bộ đề tặng cô.”

 

Tang Du kinh ngạc: “Không chứ? Cháu còn đề ư?”

 

Còn thiên lý hả, tận thế cũng thoát khỏi nỗi khổ cày đề?

 

Nam y tá vác xô rỗng ngang qua lớn: “Cô tưởng chỉ , ai cũng hết. Bác sĩ Tang , học ngừng, đằng còn kiểm tra nữa.”

 

“Mẹ ơi.”

 

“Ha ha.”

 

Ánh nắng ban mai dịu dàng phía Đông rải xuống căn cứ, ấm áp chiếu sáng từng khuôn mặt tươi , khiến đều thấy ấm áp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-351-chuyen-giao.html.]

Ngay cả tiếng kẽo kẹt khi cửa sổ đẩy cũng mang theo hương vị của sự bình yên.

 

Đội tuần tra ngang qua đây, bước chân dừng nhưng khóe miệng nhếch lên.

 

Nam y tá thẳng khu vực an , khựng một chút, giơ tay chào Hạ Ngôn ở cửa.

 

“Bà chủ Hạ, đến lấy nước.”

 

“Ừm, trong .”

 

Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt.

 

Bước chậm rãi đại sảnh, đế giày cứng gõ lên nền gạch bóng loáng phát âm thanh trong trẻo, êm tai.

 

Âm thanh vang vọng trong đại sảnh trống trải, đập bức bích họa tinh xảo truyền ngược lên những chạm khắc xa hoa đỉnh cao, lâu mới dần tan biến.

 

Đẩy cửa , đập mắt là sân mà cô hiếm khi . Vài cây ăn quả ở góc thành sứ mệnh một năm của , giờ cành khô chỉ còn treo lủng lẳng vài chiếc lá.

 

Ở đây gió, chúng chỉ thể rơi xuống khi cắt đứt liên hệ với cây .

 

Hạ Ngôn lười dọn dẹp. Cô cánh cửa bên cạnh tổng quán, phía đề chữ Phân Quán.

 

Lấy chiếc áo khoác lông vũ dài trong ô hệ thống mặc , cô đẩy cửa bước . Âm thanh nhộn nhịp ập đến.

 

“Nghe , hai ngày nữa bên sẽ sắp xếp chuyển một đợt nữa.”

 

chọn , chỉ chờ thông báo thôi.”

 

“Mày đúng là may mắn thật đấy, nhiều thế mà mày tranh ?”

 

“Hầy, mấy ông đừng ngoài nhé, em dâu việc ở trong đó, quyền ưu tiên chuyển .”

 

“Khốn kiếp, xin rút lời nãy, cả nhà mấy đều may mắn, như , bây giờ chỉ còn trơ trọi một …”

 

Một giọng khác đột nhiên chen : “Anh bạn, thì còn gấp gì. Dù cũng như , chi bằng để cơ hội cho chúng …”

 

Bùm.

 

“Mẹ kiếp nhà mày, , tao ? Đừng tưởng nhà mày đông , bức tao quá, tao b.ắ.n c.h.ế.t hết cả lũ bây giờ!”

 

Giọng ôn hòa của Quản lý Tiêu Uyển vang lên: “Khách hàng, xin đừng hư bàn ăn trong quán.”

 

Người đó c.h.ử.i thề vài câu, vẻ mặt hung dữ xuống , lập tức bật dậy, đổi sắc mặt nở nụ , tay giơ lên gãi đầu:

 

“Bà chủ Hạ đến .”

 

Hai đối diện cũng xoẹt một cái dậy, đầu : “Bà chủ đến , ha ha.”

 

Hạ Ngôn kéo khóa áo lên tận cổ, nửa khuôn mặt ẩn lớp áo lông dày.

 

Cô ngước mắt , giọng quá rõ ràng: “Vừa nãy các cãi ?”

 

Rõ ràng chỉ thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng, giọng cũng còn ôn hòa, nhưng da đầu mấy vẫn tê dại, khoác vai , tỏ vẻ tình cảm em .

 

“Không, , , chúng em . Không cãi , càng phá hoại quán của cô.”

 

Hạ Ngôn dời tầm mắt, đẩy cửa bước .

 

Căn cứ Ân Sơn Lĩnh kể từ khi đông, ngày nào là tuyết rơi.

 

Người dân sống ở đây dọn tuyết ba một ngày, sáng, trưa, tối, còn đúng giờ hơn cả ăn cơm.

 

Khi mặt trời xuất hiện bầu trời, tuyết rơi ít hơn một chút thì coi như là thời tiết . Ví dụ như lúc , mặt trời xuyên qua lớp mây mỏng, tròn xoe và vàng óng nhưng chút nhiệt độ nào.

 

Giống như chiếc đèn nhỏ trong tủ lạnh, chỉ tác dụng chiếu sáng.

 

Tuyết rơi suốt đêm, đội dọn tuyết ba ca đang vung xẻng, miệng phun từng luồng trắng, xúc những đống tuyết trắng tinh xe. Đầy thì đẩy quảng trường trung tâm, giao cho lính đổ tuyết cổng dịch chuyển do dị năng giả mở .

 

Trên sân ngoài tiếng thở và tiếng gió, ai dám chuyện. Ngay cả những lính bảo vệ gần cổng dịch chuyển cũng nghiêm túc theo dõi cánh cổng.

 

 

Loading...