Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 344: Giận Dỗi?
Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:01:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đợi đến khi đội Tang lái xe về đến căn cứ, mặt trăng trời to tròn, bốn phía im lặng.
“Dừng ! Ai đó?”
Người lính gác tháp canh gọi họ dừng và dùng đèn pin rọi từ đầu đến chân.
“Xuất trình thẻ thông tin cá nhân.”
Các binh sĩ rọi đèn thẻ trong tay họ, xác nhận một nữa lệnh mở cổng.
Từ cổng bước một đội tuần tra và một bác sĩ mặc áo blouse trắng.
“Xuống xe.”
Đoàn của Tang Chính Dịch lượt nhảy xuống xe, giơ hai tay để biểu thị mang theo gì.
Đội tuần tra vẫn lục soát kỹ lưỡng. Sau khi xác nhận an , bác sĩ cuối cùng lấy giấy thử từ hộp t.h.u.ố.c và phân phát.
Tang Chính Dịch và những khác quá quen thuộc với quy trình . Mỗi ngoài trở về đều trải qua, để đề phòng trường hợp nhiễm bệnh trộn căn cứ.
Tuy giấy thử chính xác , nhưng còn hơn .
Khoảng mười giây trôi qua, bác sĩ đến kiểm tra.
“Không vấn đề gì, ai nhiễm.”
“Mời . Lần về sớm hơn, nếu quá giờ giới nghiêm thì phép căn cứ.”
Đội trưởng binh sĩ phất tay cho họ nhanh chóng rời .
Tang Chính Dịch : “Biết , vất vả . Đây là óc ch.ó mới hái về hôm nay, kịp khử độc, cầm lấy ăn vặt.”
Đội trưởng túi ông mở , cũng .
“Đội trưởng Tang, hôm nay thu hoạch ít nhỉ. Mau cất trong, trời tối an . Chúng quy định, nhận một hạt gạo một sợi chỉ nào của các . Đi nhanh .”
Tang Chính Dịch cũng miễn cưỡng, chỉ thêm: “Trử tư lệnh nghỉ ngơi ? Hôm nay chúng phát hiện một công viên nhiều vật tư. Cây ăn quả bên trong tính tấn công khi hái quả, nhất nên tranh thủ thời gian thu hoạch một chuyến.”
Lâm ẩn trong bóng tối phía sững .
Đội trưởng binh sĩ càng tươi hơn: “Vậy mau . Trử tư lệnh chắc vẫn đang phê duyệt tài liệu.”
Ai mà chẳng kho lương ngày càng đầy?
Tang Chính Dịch ê hai tiếng, bảo các đồng đội nhanh chóng lên xe chuẩn căn cứ.
Đội tuần tra theo sát phía xe, cảnh giác quan sát xung quanh, đóng cổng .
Bên trong căn cứ, nhà nhà đều đóng cửa sổ, ánh sáng, chìm trong giấc ngủ yên tĩnh.
Chỉ hai nơi vẫn sáng đèn: một là văn phòng của Trử Vạn Phu, ánh sáng trắng sữa lấp lánh.
Nơi còn là sảnh khách sạn nghỉ dưỡng ở trung tâm, vẫn sáng đèn vàng ấm áp.
Họ còn thể thấy quản lý Trực Cương và chủ quán Gấu Gấu đang ghế bập bênh, ngước trăng sáng.
Bánh xe nghiến mặt đường xi măng phát tiếng động nhỏ.
Chỉ thấy Trực Cương và Gấu Gấu đồng thời ngẩng đầu lên, đó lập tức dậy, lên chỉ huy họ lùi xe bãi.
Chiếc xe là của bà chủ Hạ, mỗi ngày đều trả về.
Xe dừng định, đồng loạt nhảy xuống khuân vác vật tư.
Trong thùng xe chất đầy hàng chục bao tải màu xanh lá cây. Tề Hoa cúi xuống, khác giúp chuyển bao lên lưng. Anh tay trái nắm chặt, tay dùng sức chống đỡ, cả thẳng dậy.
Anh nhún nhẹ bao tải để đeo thoải mái hơn.
Quả trong bao cọ xát phát tiếng lạo xạo, nước ép từ những quả vỡ vỏ rỉ xuống đáy bao, tí tách rơi xuống đất.
“Đội trưởng, để ở ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-344-gian-doi.html.]
Tang Chính Dịch : “Mang thẳng đến đảo Đại. Tối nay vất vả một chút, cố gắng tinh chế xong trong đêm. Ngày mai để vài tranh thủ xử lý nốt.”
Nghĩ đến công viên thể thoải mái hái quả mà gặp nguy hiểm, càng thêm động lực.
Không ông , lát nữa sẽ tìm Trử tư lệnh để báo cáo chuyện công viên.
Mọi đều hiểu rõ, Lâm gia nhập đội, hôm nay thu hoạch nhiều vật tư như . Ở căn cứ minh bạch như thế , chuyện lớn như thể giấu nổi. Chi bằng chủ động báo cáo, còn thể Trử tư lệnh đ.á.n.h giá .
Công việc phân biệt nam nữ già trẻ. Chỉ cần còn sức lực thì đều khuân vác bao tải.
Người vác nặng thì vác nhẹ, thật sự thì hỗ trợ ở phía , gánh bớt lực. Không ai lười biếng trốn việc.
Lúc , bố của Tề Hoa và phụ của những khác ngang qua sảnh. Họ vội vàng chạy đến, thấy con đang gấp gáp khuân đồ liền thoáng qua để chắc chắn con thương, xắn tay áo lên và bắt đầu vác bao.
Tuy họ chia vật tư, nhưng ai đành lòng lương thực lãng phí. Ngày xưa ở nông thôn, nhà nào phơi lúa gặp mưa kịp thu, hầu như cả làng đều đến giúp.
Là vì chủ nhà chia lương thực đó ?
Không, chỉ là đành lòng công sức nửa năm trời đổ sông đổ biển, lương thực hủy hoại.
Chỉ những từng đói mới hiểu thức ăn quan trọng đến mức nào.
Trực Cương đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đến: “Mọi dùng .”
Tề Hoa ngạc nhiên: “Thế... thế thì ngại quá...”
Trực Cương : “Không . Vác đến bao giờ mới xong. Xe đẩy nhanh hơn, đỡ tốn sức. Ngày mai các còn xuất phát sớm đúng ?”
Tề Hoa đáp: “ .”
Trực Cương cho phép từ chối, trực tiếp nhét xe đẩy tay : “Đồ đạc sợ dùng. Làm xong sớm thì nghỉ sớm.”
Tề Hoa móc túi vải , bốc một nắm óc chó, thêm một nắm hạt dẻ và quả, đưa cho Trực Cương mà cũng cho phép từ chối, chỉ bốn chữ:
“Có qua .”
Lâm lau mồ hôi trán, khách sạn cao sừng sững mắt, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng bà bà chủ Hạ lúc nghỉ ngơi .
Trên đường về bà vẫn luôn suy nghĩ về câu đó, càng nghĩ càng chắc chắn con gái bà tìm thấy.
Chẳng lẽ con bé vẫn đang giận dỗi?
Vẫn giận vì chuyện năm xưa bà cho nó tìm cha?
Lâm nghĩ nghĩ , con gái chỉ hai khả năng gặp bà .
Một là đàn ông đó hối cải, đối xử chân thành với con gái, nên con bé giận dỗi về.
Hai là xảy chuyện tồi tệ, con bé dám về.
Ngay cả khi khả năng đầu tiên nhỏ đến mức gần như tồn tại, Lâm vẫn thành tâm cầu nguyện. Nhất định là khả năng đầu tiên.
Cái cách đàn ông đó đối xử với bà năm xưa, bà thể coi như gió thoảng mây bay, hề tính toán, chỉ cần đối với con gái là .
Nằm giường, Lâm trần nhà tối đen, kéo đàn ông phong tỏa sâu nhất trong tâm trí , nghiêm túc khuôn mặt từng khiến bà buồn nôn đó, tỉ mỉ từ từng sợi tóc đến cái cằm, cố gắng ghép hình dáng hiện tại của con gái.
Nếu ông bày vẻ mặt hung dữ, cả trông vẫn hiền lành.
Lông mày rậm và hướng lên. Con gái thừa hưởng cặp lông mày rậm của ông và dáng lông mày lá liễu của bà , trông đặc biệt dịu dàng đáng yêu.
Mắt kỹ còn chút màu tím xinh , là màu sắc vô cùng thuần khiết, cũng là màu con gái thích nhất. Đợi con gái trở về, bà sẽ tìm bà chủ Hạ mua hết tất cả đồ màu tím .
Chỉ cần con gái thích, bà mua bất cứ thứ gì.
Lâm đột nhiên bật dậy, cầm quần áo lên lắc mạnh, chỉ rơi một hai hạt tinh thể.
Bà lộ vẻ mặt bực bội.
Tinh thể quá ít , bà cố gắng kiếm thêm tinh thể, thể để con gái yêu chịu thiệt thòi.