Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 341: Sao Còn Chưa Đi
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:43:37
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy những sống sót giống với đó, gai nhọn trong tim càng đ.â.m sâu thêm một tấc. Mỗi đêm trôi qua cùng tiếng tang thi gào rú, gai nhọn mọc thêm nhiều nhánh.
Ngày đêm nối tiếp, hành hạ ngừng.
Tang Chính Dịch từng vô đêm ngủ, mò mẫm trong bóng tối, chân trần sàn nhà.
Ông lo lắng cho em gái duy nhất, rõ sống c.h.ế.t.
Trước khi bố qua đời, một trong những lời trăn trối của họ là hy vọng ông thể chăm sóc cho em gái.
ông , ngay ngày đầu tiên mạt thế đến, lạc mất em gái.
Một ở trong nước, một ở nước ngoài.
Vốn dĩ là chuyện chỉ cần vài giờ máy bay, lúc xa cách như sinh tử.
Ông ngủ , cũng vô cùng lo lắng. Tiếng tang thi gầm gừ vang lên bất cứ lúc nào ngoài cửa càng khiến thần kinh vốn căng thẳng của ông run rẩy ngừng.
Tang Chính Dịch lúc hiểu Lâm.
Ông vẫn còn vợ con, vẫn thể ép bản chuyển dời sự chú ý, sinh dũng khí để bảo vệ con cái.
Còn bà chỉ là một phụ nữ, ai giúp đỡ bên cạnh, con gái biến mất. Càng sống lâu trong thời mạt thế, áp lực trong lòng càng lớn.
Trong tình cảnh như , thể phát điên là biểu hiện của ý chí kiên định.
Ông từng thấy quá nhiều , vì còn gì để vướng bận, dứt khoát nhảy từ cao xuống, kết thúc cuộc đời.
Theo lời họ , dù cũng chẳng ai quan tâm, chi bằng tự kết liễu, giữ chút lý trí cuối cùng của một con mà c.h.ế.t.
Mặc dù bố của Tề Hoa vẫn còn sống, là con trai độc nhất trong nhà, nhưng bố cũng chị em ruột. Anh cũng chị em họ cùng tuổi.
Mạt thế đến, tận mắt chứng kiến họ ở cái tuổi hoa niên tang thi c.ắ.n xé đến biến dạng, c.h.ế.t vô cùng t.h.ả.m thương.
Nói đau lòng là thể.
Rõ ràng giây còn cùng đùa, lên kế hoạch hát karaoke, ăn lẩu bên ngoài, giây c.h.ế.t ngay mắt.
Đối với Tề Hoa, một từng trải qua cái c.h.ế.t của , đây là một cú sốc tinh thần cực lớn.
Một sống sờ sờ, c.h.ế.t ngay mặt …
Lâm nức nở vài tiếng dần dần bình tĩnh . Bà dùng tay áo lau khô nước mắt, định cảm xúc, về phía đối diện.
Thần sắc của Tang Chính Dịch dịu xuống đôi chút, nhưng vẫn hỏi: “Dì cũng chúng sống khó khăn hơn thường, vì càng cẩn trọng. Hy vọng dì thể hiểu.”
Lâm gật đầu: “ hiểu. chỉ nghĩ, gây quá nhiều nghiệp chướng, nên con gái mới trời tước đoạt, cách xa đến . Nếu điều đó là thật, bắt đầu bù đắp ngay từ bây giờ.”
“ , các là . Nếu giúp các , để các dễ sống sót hơn, ông trời thể sẽ việc các cứu nhiều như mà xóa bớt vài nghiệp chướng cho … Đó là mục đích của . Các yên tâm, chỉ cần ở đây, tài nguyên gì cũng , đều thể tìm thấy.”
Khi con rơi đường cùng, họ sẽ trở nên thần thần bí bí.
Lâm thể kìm nén nữa.
Mỗi ngày bà đều gặp ác mộng, trong mơ con gái cứ lóc, cứ chịu khổ…
Đôi mắt Lâm Tang Chính Dịch đầy khao khát, với cảm xúc chân thành và vô tư nhất. Đôi mắt vốn trắng của bà , khi nước mắt rửa trôi, trở nên trong suốt, còn tạp niệm.
Đó là sự đ.á.n.h cược liều lĩnh khi rơi đường cùng.
Tang Chính Dịch sang Hạ Ngôn, ý tứ trong mắt rõ ràng.
Hạ Ngôn : “ tham gia hoạt động chiêu mộ của các . đến đây chỉ là hóng chuyện, tiện thể giúp dì chứng minh một chút, rằng dì quả thực một cô con gái và cũng đăng thông báo tìm ở chỗ . Nếu các cảm thấy lời Lâm là chân thật và thành khẩn, dì , các thực sự sẽ dễ dàng tìm thấy vật tư.”
Giúp Lâm một câu như cũng tính là quá đáng.
Tang Chính Dịch mỉm , khi trao đổi ánh mắt với Tề Hoa, ông quyết định chiêu mộ bà đội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-341-sao-con-chua-di.html.]
Bà chủ Hạ rõ ràng.
Lâm hiện tại đang vướng bận trong lòng, bà vẫn còn hy vọng bà chủ Hạ thể tìm thấy con gái. Có niềm tin để chống đỡ, bà sẽ điều .
Tang Chính Dịch đồng ý: “Vậy chúng về việc phân chia vật tư nhé…”
Lâm vội vàng ngắt lời: “ cần vật tư, chỉ cần tinh hạch.”
Tề Hoa thắc mắc: “Dì chắc chắn ?”
Lâm : “ cần vật tư. Chỉ cần tinh hạch để thể ở đây, cơm ăn là đủ.”
Vật tư, chỉ những còn hy vọng tương lai mới khao khát.
Nếu lâu bà vẫn nhận tin tức về con gái, e rằng ngọn lửa trong lòng sẽ ngày càng nhỏ , và bà cũng sẽ sớm bước con đường âm phủ…
Hai khựng . Nghĩ đến điều , họ càng tin tưởng lời bà hơn vài phần.
Tang Chính Dịch ho khan: “Vì để dì tham gia đội của chúng , nên đãi ngộ của dì cũng giống như . Chúng chủ yếu vẫn là tìm kiếm vật tư. Tinh hạch do tiêu diệt tang thi sẽ chia đều. Dì thấy như ?”
Nói ông liếc Hạ Ngôn.
Thông minh như ông , lý do bà chủ Hạ, xưa nay tham gia chuyện riêng tư của ai, đến giờ vẫn chịu rời .
Nói thì , nhưng chẳng bây giờ cô vẫn đang chống lưng cho Lâm ?
Lâm , rốt cuộc điểm nào thu hút bà chủ Hạ?
Tang Chính Dịch kín đáo đ.á.n.h giá Lâm. Người đúng là thể trông mặt mà bắt hình dong, ai cũng sở trường riêng.
Lâm do dự hỏi: “Vậy mỗi ngày, mỗi thể chia một tinh hạch ?”
Tang Chính Dịch lớn: “Dì là coi thường chúng . Chúng ít nhất mỗi thể chia năm tinh hạch.”
Mặt Lâm lộ rõ vẻ vui mừng: “Thế thì . Thế thì đủ .”
Tang Chính Dịch : “Dì còn vấn đề gì hỏi ? Chiều nay chúng còn định công viên một chuyến, sợ thời gian về đủ.”
Lâm lắc đầu, khôi phục vẻ mặt cảm xúc ban đầu.
Như chợt nghĩ tới điều gì, bà đột nhiên : “Nếu phần vật tư chia cho mà cần, thể đổi thành tinh hạch ?”
Tang Chính Dịch định thì Hạ Ngôn dịu dàng ngắt lời:
“Lâm, dì cũng nên giữ một ít vật tư. Nhỡ con gái đến tìm dì, mà dì đồ ăn, con bé chẳng sẽ đói ?”
Lâm đột nhiên đầu cô , trong mắt dần nổi lên một lớp nước mỏng.
“… Bà chủ Hạ, lời dì.”
“Đội trưởng Tang, chia cái gì, sẽ lấy cái đó.”
Vốn chia đều, Tang Chính Dịch chấp nhận bà thì tự nhiên thể sẽ giữ phần đáng lẽ chia cho bà .
Lúc Tề Hoa hỏi: “Dì Lâm, đừng thấy đội trưởng . Mọi thứ mà mỗi trong đội chúng cháu đáng hưởng, từ đến nay đều phát đầy đủ thiếu một chút nào. Dì ở lâu hơn vài ngày sẽ hiểu, đội chúng cháu hòa thuận, nhiều chuyện lo.
Chỉ một điều, khi dì tham gia đội, hành động của dì đều ưu tiên xem xét cho đội chúng cháu.”
Lâm : “Không thành vấn đề, hiểu hết.”
Tang Chính Dịch dậy, đưa tay : “Hoan nghênh dì tham gia, Lâm. Chiều nay chúng sẽ công viên, hy vọng dì cùng.”
Lâm : “ . một công viên quá xa, bên trong cũng đủ loại cây ăn quả. Nếu bây giờ, sáu giờ hơn thể về.”
Tang Chính Dịch , lập tức lấy bản đồ trong túi , đưa bút cho bà đ.á.n.h dấu.
Ông cách giữa vòng tròn đỏ đó và căn cứ, quả nhiên là gần hơn.
“Tiểu Tề, đổi địa điểm, chiều nay đến đây.”