Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 337: Thiên Vị
Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:43:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Cô đúng. Cuộc sống của còn chẳng , mà rảnh rỗi quản chuyện của khác."
"... Đại khái là ý đó."
Khi đến khu vực an , đều im lặng.
Dù đến khách sạn bao nhiêu , họ vẫn kinh ngạc sự xa hoa và lộng lẫy của đại sảnh.
Những nơi thời bình thể đặt chân tới, giờ thường xuyên lui tới.
là cuộc đời vô thường, đại tràng bao tiểu tràng.
Cộc, cộc cộc.
Đó là tiếng giày vang lên lanh lảnh sàn nhà bóng loáng.
Những sống sót mới gia nhập đội luôn cảm thấy chi nhánh tinh xảo và lộng lẫy.
Cho đến lúc tận mắt thấy, thậm chí còn tự bước tổng khách sạn nghỉ dưỡng.
Quá đỗi kinh ngạc!
Quá đỉnh!
Điều thật sự tồn tại trong thời mạt thế ?
Nếu đội trưởng Tang dẫn , dù mượn mười lá gan, họ cũng dám tùy tiện bước .
Cảm giác giống như một sống lâu năm trong vùng núi hẻo lánh, bỗng dưng đến nơi phồn hoa nhất của thủ đô.
Mặc dù họ bà chủ Hạ sẽ khó chịu đuổi họ ngoài, nhưng trong lòng vẫn thấy run sợ.
Cảm giác giống cái gì?
À, giống như khi du lịch đến một thành phố nổi tiếng nào đó thời bình, và phát hiện đường phố những trẻ tuổi ăn mặc cực kỳ thời trang. Bản rõ ràng chọn trang phục ưng ý, nhưng vẫn nảy sinh cảm giác quê mùa.
"Đừng sợ, bà chủ Hạ lắm."
Có lẽ cô chú lớn tuổi sự dè dặt và thận trọng của họ, đưa bàn tay ấm áp, khô ráo, vỗ nhẹ lên lưng.
Các đồng đội mới ơn gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.
Cô chú tiếp tục : "Các cháu mới đến, hiểu rõ nơi , cô chú giới thiệu sơ qua cho nhé."
Bà chỉ cánh cửa phủ sương mù phía : "Đó là Cánh Cổng Nghỉ Dưỡng. Đi qua đó là đến một hòn đảo nhỏ khác. Yên tâm, bên trong an lắm.
Trước đây thu phí tích điểm, bà chủ Hạ tiện cho đăng thông báo tìm bên trong, nên miễn khoản . Nếu cháu tìm , cứ với cô chú, cô chú sẽ chỉ cho."
Khi đến nơi mới, dễ nhất là cảm thấy lúng túng. Nếu thiện dẫn một vòng, quen với môi trường, họ sẽ nhanh chóng vượt qua thời kỳ nấm mọc, dễ dàng thích nghi với cuộc sống trong căn cứ.
Nếu dẫn dắt, cũng cách khác, chính là đợi những mới hơn đến.
Vài mới của đội Tang hướng dẫn, về cơ bản cần sợ đụng chạm đến lợi ích của cư dân cũ. Chỉ cần cẩn thận hơn, ghi nhớ những lời cô chú dặn.
Ngoài việc chăm chỉ, đừng lười biếng tránh né công việc.
Tang Chính Dịch là đầu tiên bước qua Cánh Cổng Nghỉ Dưỡng, biến mất lớp sương mù dày đặc.
"Cô chú , các cháu theo ." Cô chú dặn dò, còn cố tình động tác chậm rãi để mới hiểu rõ cách bước : "Cứ thế , bước ."
Người biến mất trong cửa, nhưng giọng vẫn truyền .
"Các cháu mau , còn nhanh chóng nấu cơm, lát nữa còn ngoài thu thập vật tư."
Mấy mới , đôi chân run rẩy bước theo.
Luôn lo rằng sương mù sẽ đột nhiên vươn vô bàn tay đang phân hủy...
Điều là đáng sợ nhất. Con luôn giỏi dùng trí tưởng tượng để tự dọa .
Sương mù lướt qua mặt, lành lạnh. Còn kịp cảm nhận rõ, chân họ đặt bên trong, vang lên một tiếng ma sát nhỏ.
Mềm mại quá!
Ngay đó một làn gió biển mặn mặn thổi tới, mang theo hương vị của đại dương!
Ngẩng đầu lên, tất cả những mới đều sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-337-thien-vi.html.]
Thực sự là bờ biển.
Trời xanh, biển trong vắt, đảo rộng lớn vô cùng.
Chỉ cần xuyên qua một cánh cửa, thể nghỉ dưỡng ?
Miệng của những mới mở to, hai má ửng hồng, kỹ thì đồng t.ử đang run rẩy.
Tổng khách sạn nghỉ dưỡng còn hòn đảo ?
So với nơi , chi nhánh dù là về quy mô cơ sở vật chất cũng kém tổng khách sạn chỉ một chút.
Bà chủ Hạ, cô quá thiên vị .
Núi lửa trong lòng những mới trào lên dữ dội, kích thích đến mức họ về trạng thái tổ tiên ngay tại chỗ, đ.ấ.m n.g.ự.c gào lên để xả cơn uất ức.
Đột nhiên một bàn tay xuất hiện mặt, vẫy mạnh, gọi hồn họ bay tận trời xanh trở về: “Các cháu nấu ăn chứ?”
“À? Biết.”
“Vậy thì đừng ngây nữa, đến nhà bếp công cộng rửa rau nấu cơm.”
Cô chú lớn tuổi dẫn đường phía : “Đội trưởng Tang và về biệt thự lấy nguyên liệu . Đội của chúng khác với các đội khác, tất cả vật tư thu thập về đều chia đều, nhưng những thứ như gạo, bột mì, dầu ăn thì cùng góp tinh hạch, ăn nhiều thì đóng phí nhiều.”
Biệt thự?
Những mới giỏi nắm bắt trọng điểm và một nữa sốc.
Đội vẻ yếu nhất còn biệt thự để ở ?
“Cái đó, biệt thự… hình như căn cứ đúng ?” Người mới cẩn thận hỏi.
Cô chú đầu , chỉ tay về phía đó: “Nhìn về phía đó , hai mươi bốn hòn đảo ở giữa biển, một trong đó là của đội trưởng Tang. Bình thường rau củ quả khô mà chúng phơi xong đều để ở trong đó, ai lấy .”
Người mới theo. Ánh nắng chói mắt khiến họ đưa tay che mắt xa.
Chỉ thấy gần đảo Lydai, giữa làn nước biển xanh biếc dập dềnh, thực sự vô hòn đảo bao quanh.
Ngay cả ở cách xa như , họ vẫn thể thấy đỉnh của những căn biệt thự xa hoa. Nhìn vẻ ngoài đó, diện tích chắc chắn là cực kỳ lớn.
Cô chú lớn tuổi quanh, nhỏ giọng buôn chuyện: “Chắc các cháu . Biệt thự ai thuê cũng , đều là những đại đức hoặc thực lực đấy.
Ví dụ như Trử tư lệnh, ví dụ như bạn của em gái đội trưởng Tang. Cô là nhân tài hàng đầu chuyên nghiên cứu thí nghiệm đấy. Chậc chậc, đám đó, thì trắng trẻo vẻ gì là sức mạnh, nhưng trong túi tinh hạch thì cực nhiều, mua cái gì cũng chuyển theo từng kiện từng kiện về.”
Cô chú xong còn cảnh báo họ: “Ra ngoài lung tung nhé, một chuyện tự là , đừng bừa bãi đắc tội với khác.”
Những mới liên tục gật đầu, trong lòng mừng thầm, cảm thấy chọn đúng chỗ.
Bề ngoài vẻ yếu nhất căn cứ, nhưng thực chất đang âm thầm phát tài.
Chỉ hai chữ thôi: kín tiếng.
Cô chú dừng , vỗ một cái lên yên xe đạp điện.
“Lên xe . Sau khi chuyển nhà thì nhà bếp công cộng khá xa, bộ mất mười phút.”
Những mới thấy cô chú lớn tuổi mạnh mẽ bước lên xe, vặn chìa khóa, màn hình hiển thị pin đầy đủ. Họ còn kinh ngạc nữa.
Họ đến bãi biển nghỉ dưỡng , trong đảo thêm xe đạp điện thì cũng chẳng gì lạ nữa.
Kể từ khi đến tổng khách sạn, adrenaline tiết càng lúc càng nhiều, ngạc nhiên vui mừng, tác động mạnh đến mức bộ não bắt đầu máy.
Hầu như là thể linh hoạt, đầu óc cứng đờ mà lên ghế , ngón tay nắm chặt chiếc áo phông lỏng lẻo phía .
Cơ thể đột nhiên ngả về , hóa xe điện khởi động.
Gió biển càng lúc càng mạnh, khung cảnh mắt ngừng lùi .
Họ thấy phía tây nhiều thùng đựng hàng kỳ lạ. Mọi xách đồ , tay , nhưng khuôn mặt đầy nụ hạnh phúc như thể cất giấu một bảo vật nào đó.
Trên bãi biển phía ngoài cùng bên , một nhóm mặc đồ bơi phơi nắng, tay cầm ly nước cam thêm đá, thư thả tận hưởng buổi chiều.
Không là do nước cam do màu sắc sặc sỡ của đồ bơi, đột nhiên đau mắt họ, nước mắt lời từ từ trào .
Hóa , trong thời mạt thế đen tối cũng tồn tại một nơi yên bình.
May mắn , họ tìm thấy.