Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 332: Đánh giá sai

Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:14:03
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Cô gặp bà một ?”

 

Hạ Ngôn hạ giọng, cố gắng hỏi một cách dịu dàng.

 

Từ khuôn mặt ngừng đổi của Phúc Nương thể thấy giữa hai tồn tại một vấn đề lớn.

 

Việc nhận , nếu bản trong cuộc , ngoài nên ép buộc.

 

Nói thì, chuyện của liên quan gì đến cô ?

 

Không trong cuộc thì sẽ bao giờ thể cảm nhận sự đồng cảm.

 

Nghe lời Hạ Ngôn , Phúc Nương đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt là sự kinh ngạc và sợ hãi thể che giấu.

 

“Gặp, gặp mặt…” Phúc Nương lẩm bẩm thất thần.

 

Vừa hy vọng thời gian thể trở , là hy vọng thể về lúc cô chịu bất kỳ đau khổ nào.

 

Bây giờ…

 

còn là đứa trẻ ngoan ngày xưa nữa.

 

Lòng cô đầy rẫy vết thương, mặt mũi nào gặp .

 

Đóa hoa từng bảo vệ đôi cánh, khi rời tàn lụi với tốc độ chóng mặt.

 

Từng lúc cô cũng là cục cưng ngoan ngoãn của .

 

Phúc Nương đột nhiên sụp đổ cảm xúc, bật nức nở:

 

“Con, con nhiều chuyện sai trái. Bà sẽ tha thứ cho con . Bà rõ ràng cảnh cáo con, con, con quá tùy hứng . Làm con mặt mũi nào gặp bà … hức hức…”

 

Hạ Ngôn nhanh chóng nắm lấy tay vịn ghế sofa đang rung lắc dữ dội.

 

Nụ hoa từ nãy đến giờ ngừng rung chuyển, bây giờ còn lắc lư sang trái mạnh.

 

P-lốp.

 

Cái giỏ đựng trái cây đổ xuống đất, những quả trái cây đầy màu sắc lăn lông lốc từ đầu , lăn khắp mặt sàn.

 

Không ngờ nụ hoa còn cảm xúc của Phúc Nương ảnh hưởng.

 

Phúc Nương ôm mặt, từng chuỗi nước mắt trong suốt rơi xuống đất, chứa đầy sự hối hận.

 

Ánh mắt Hạ Ngôn dịu dàng, lấy một gói khăn giấy, rút vài tờ, nhẹ nhàng lau khô nước mắt đang chảy dài mặt cô .

 

Nhẹ giọng : “Nếu bà tha thứ cho cô, nhờ đăng tin tìm ?”

 

Cô nghĩ một lát bổ sung: “Bà yêu cô, nghĩ điều đó bao giờ đổi.”

 

“… Thật, thật ?”

 

Phúc Nương mấy trận, lúc mắt sưng húp như quả óc chó, giọng càng khàn đặc.

 

Giống như một con thú nhỏ đáng thương thú bỏ rơi, cô đan chặt hai tay , khóe miệng cúi xuống, mím chặt.

 

“Thật.” Hạ Ngôn nhớ đến những cư dân bản địa nổ tung như bong bóng, những cư dân bản địa trong tòa nhà cô bao giờ bước khỏi khu vực an nửa bước?

 

“Bà còn sợ c.h.ế.t ở bên ngoài.”

 

Phúc Nương hiểu, “Ý gì? Bên ngoài g.i.ế.c bà ?”

 

Hạ Ngôn do dự gật đầu, “Bên đối diện là g.i.ế.c phân biệt, bà cũng trong nhóm mục tiêu, coi như là thế.”

 

Cả nụ hoa rung lên dữ dội, chiếc gà hun khói suýt rơi xuống đất, may mà Hạ Ngôn nhanh tay đỡ .

 

Môi Phúc Nương còn chút máu, đầy hoảng sợ, “Vậy, , ?”

 

“Chỉ cần rời khỏi khách sạn thì .” Hạ Ngôn gắp một miếng trái cây vàng óng từ đĩa trái cây cho miệng nhai chậm rãi.

 

Tuy nhiều nước nhưng vị ngọt gì, chẳng ngon hơn sáp là bao.

 

Những lời đó cần Hạ Ngôn rõ.

 

Sống trong khách sạn, ăn uống đều cần điểm tích lũy, sẽ ngày bà dùng hết điểm tích lũy, buộc ngoài g.i.ế.c zombie, chừng sẽ gặp nhóm , lớn tuổi, thể là đối thủ.

 

Phúc Nương đau khổ nhắm mắt .

 

Hạ Ngôn một cái, ăn thêm hai miếng đơn giản, đó lau miệng lau tay, dậy chuẩn rời .

 

Mục đích cô đến hôm nay đạt .

 

Sau lựa chọn thế nào là tùy Phúc Nương, khác quyền quyết định .

 

“Nếu cô quyết định gặp bà , hãy đến tìm Tiểu Uyển, cô sẽ chỉ đường cho cô. Ngoài , chuyện của cô sẽ cho bà , quyền lựa chọn là ở cô.”

 

Nói xong, Hạ Ngôn đợi câu trả lời, thầm niệm về nhà trong lòng, giây tiếp theo biến mất tại chỗ.

 

Phúc Nương chiếc ghế sofa trống rỗng, chìm im lặng lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-332-danh-gia-sai.html.]

 

đột nhiên dậy, lảo đảo đến bên giường, giơ tờ tìm đó lên, những lời quen thuộc, bật nức nở.

 

 

Ngày hôm , thời tiết vẫn trong xanh.

 

Hạ Ngôn đến đảo Lydai xem một chút .

 

Những chiếc xe đạp và xe điện mới tinh xếp gọn gàng ở vị trí quy định.

 

Vì là sử dụng miễn phí, khách hàng đều thể mượn ở , trả ở đó.

 

Bây giờ cô cần lo lắng về việc xe đỗ lung tung.

 

“Tít tít!”

 

Tiếng còi xe vang lên từ phía , ngay đó là một câu: “Bà chủ Hạ, ơn tránh đường!”

 

Hạ Ngôn vội vàng tránh sang một bên, chỉ thấy một chiếc xe điện với giỏ xe chất đầy đồ, lưng còn đeo một cái túi lớn, lướt qua như tên bắn.

 

“Chào bà chủ Hạ!”

 

“Chào bà chủ Hạ!”

 

Mỗi khi một chiếc xe qua đều chào cô.

 

Thật , những chỉ thấy quen mặt, thực chất tên là gì.

 

Hạ Ngôn dứt khoát đối xử như , đều mỉm gật đầu.

 

Chỉ thấy họ phóng nhanh đến khu vực lưu trữ, biến mất cánh cửa.

 

Làn sóng tích trữ sẽ kéo dài bao lâu.

 

Hạ Ngôn điểm tích lũy để kiếm, tự nhiên sẵn lòng kéo dài.

 

đến bên bãi biển, lên ca nô, định vòng quanh đảo Lydai một vòng.

 

Tưởng rằng một tuần là thể thanh lọc xong, nhưng thực tế hai tuần trôi qua, thanh tiến độ của Viện Khử Độc Chính Thức mới hiển thị thanh lọc một nửa, chậm tiến độ nghiêm trọng.

 

Vặn tay ga, ca nô vút một tiếng lao .

 

Trời xanh sóng biếc, gió thổi mái tóc bành bạch mặt.

 

Đau điếng.

 

Vài phút , Hạ Ngôn đến điểm đến đầu tiên, xuống, phát hiện ống trong suốt màu vàng nhạt siêu lớn bên vơi một nửa.

 

Phần còn là những vật thể lớn như cá heo, cá voi sát thủ, cá mập, v.v.

 

Chúng vẫn giữ nguyên sự hung hãn, cố gắng c.ắ.n xé những sinh vật khác xung quanh.

 

Miệng lớn há , bên trong là những chiếc răng sắc nhọn chi chít, nhắm sinh vật bên cạnh là cạch một tiếng cắn, vô cùng hung dữ.

 

Chỉ thấy sinh vật c.ắ.n sáng lên một lớp màng mỏng sát , vô cùng cứng, răng sắc nhọn thể đ.â.m sâu .

 

Con cá đó quẫy đuôi, đầu c.ắ.n con cá , cũng màng mỏng ngăn cách.

 

Hai con cá cứ thế c.ắ.n , đ.â.m sầm trong ống trong suốt.

 

Xem đến mức Hạ Ngôn đầy vạch đen, loại cá ngốc nghếch ăn sẽ ảnh hưởng đến IQ mất thôi?

 

Sau đó cô xem các ống khác, càng về lượng cá còn càng nhiều, cũng càng kỳ dị hơn, thanh lọc tốn công.

 

Hạ Ngôn ngoài lưới bảo vệ, nước biển đen kịt và nước biển trong suốt thuyền của cô phân biệt rõ ràng.

 

Nhìn là nước đó độc, trách gì những loài cá sống trong đó nhiễm độc khá sâu.

 

Xem còn cần một thời gian nữa.

 

Trong lòng nắm rõ, cô lái ca nô trở đảo chính, giẫm lên cát qua cánh cổng nghỉ dưỡng.

 

Trong sảnh là một tràng âm thanh ồn ào.

 

“Nhanh nhanh nhanh, một đợt mới!”

 

“Trử tư lệnh đây là tìm sống sót từ xa thế, nào nấy đều dính đầy tuyết.”

 

“Anh xem bây giờ là tháng mấy , phía bắc tuyết rơi ?!”

 

“Thôi đừng nhảm nữa, thấy nhiều đội trưởng đang đó chờ kéo đội ? Chúng cũng mau qua đó, đừng để họ cướp hết !”

 

Hai cuối cùng thì thầm:

 

“Không họ cho phúc lợi gì, nhiều hơn cho chúng ?”

 

“Không thể nào, thấy ai nấy đều gầy gò ? Hơn nữa họ cũng hiểu rõ nơi , thể tạo đóng góp lớn, chỉ cầu đừng để chúng những dẫn dắt mới là vạn sự đại cát!”

 

 

Loading...