Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 330: Mở cửa

Cập nhật lúc: 2025-11-18 15:14:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người đàn ông sức gõ, khiến cánh cửa gỗ mỏng manh kêu thùng thùng ngừng.

 

Giọng ông còn lớn, như thể đeo một chiếc loa miệng, u la u la truyền khắp hành lang.

 

Ngay cả tiếng sách ở tầng ba cũng dừng , cửa phòng mở , lắng động tĩnh.

 

Chẳng mấy chốc, ba trai trẻ khỏe mạnh két két bước lên lầu.

 

“Chú ơi, nửa đêm ngủ, gõ cửa nhà gì? Uống rượu ? Trong đó là một cô gái, đừng sợ.”

 

“Lại đây, cháu đưa chú về.”

 

Các trai liếc bên cạnh đang vùi mặt trong cổ áo.

 

Trong phút chốc nhận đó là ai.

 

Chỉ thầm nghĩ: Ăn mặc thật, chắc tinh hạch.

 

Người đàn ông ngẩn : “ uống rượu, tìm Phúc Nương, là bà chủ Hạ tìm cô , chỉ giúp gõ cửa thôi! Mấy nghĩ gì thế?!”

 

Người là bà chủ Hạ?

 

Ba trai đồng loạt hà một làn sương trắng lớn. “Hả? Bà chủ Hạ??”

 

Hạ Ngôn lộ mặt , mỉm : “Ừ, là .”

 

Một trai thốt lên: “Cô nghỉ ở cửa hàng, đêm hôm chạy đến đây gì?”

 

Người bên cạnh vội dùng khuỷu tay thúc , xòa: “Vậy cô cứ bận việc , chúng chỉ sợ cô gái phiền thôi, ý gì khác. Bà chủ Hạ, chúng xuống học thuộc lòng đây.”

 

Hạ Ngôn : “Ừm, nếu thiếu sách giáo khoa thứ gì thì thể đăng ký với Gấu Gấu.”

 

“Ê ê, !”

 

Các trai liên tục gật đầu, xô đẩy xuống lầu.

 

Lờ mờ còn thấy tiếng trách mắng: “Đừng hỏi mấy câu nên hỏi, bà chủ Hạ báo với mày một ?”

 

“… cũng nghĩ nhiều mà , giờ hối hận quá… Bà chủ Hạ sẽ giận chứ?”

 

“Thầy dạy từ lâu mà mày cứ , chuyện gì cũng nghĩ mới . Chắc , bà chủ Hạ rảnh so đo với tụi , nãy còn bảo thiếu gì thì đăng ký mà.”

 

“… Thế thì cứ thấy hoang mang…”

 

Cửa tầng ba mở , một giọng nữ trưởng thành vang lên:

 

“Trên lầu chuyện gì chứ?”

 

Chàng trai đáp: “Không , là bà chủ Hạ đến.”

 

“Được , mau , đội mũ, tai đứa nào cũng đỏ hết .”

 

“Két—”

 

Cánh cửa nhẹ nhàng đóng , còn âm thanh nào nữa.

 

Người đàn ông áp sát cửa gỗ, cẩn thận lắng động tĩnh bên trong.

 

“Không thể nào, gõ to thế cơ mà.”

 

Lúc

 

"Ai ở ngoài đó?"

 

Bỗng nhiên tiếng vang lên từ cánh cửa.

 

"Mẹ ơi!" Người đàn ông áp sát cửa dọa một trận trò, lùi một bước lớn, mặt thoáng chốc trắng bệch, " cũng thấy tiếng bước chân cửa mà!"

 

Hạ Ngôn bước tới, "Là , Hạ Ngôn."

 

Phía cánh cửa rõ ràng khựng một chút.

 

Phúc Nương khẽ hít mũi, " mở cửa ngay đây."

 

Sau cánh cửa vang lên tiếng bò lồm cồm, xì xì xào xào giống tiếng rắn trườn.

 

Người đàn ông nuốt nước bọt, khéo léo : "Vậy bà chủ Hạ về nghỉ đây, hai chuyện nhé."

 

Hạ Ngôn ông , "Tối nay cảm ơn nhiều, thường xuyên đến cửa hàng chơi nhé."

 

"Nhất định , nhất định !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-330-mo-cua.html.]

Người đàn ông về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa , tiếng bước chân dần xa.

 

Lúc , cánh cửa phía mở , Phúc Nương nghiêng mời cô .

 

Hạ Ngôn thấy mặt đất trong phòng trải đầy lá xanh lớn, bèn lấy bọc giày dùng một từ ô hệ thống mang .

 

"Cô cứ thẳng ." Phúc Nương đưa tay kéo cô.

 

"Dưới chân là tuyết đọng, một bước là một vết nước, với mùa đông cũng tiện lau sàn."

 

Phúc Nương khẽ c.ắ.n môi , cúi đôi mắt còn sưng đỏ xuống.

 

Đợi Hạ Ngôn , cô đóng cửa , điều khiển dây leo phủ kín bộ cánh cửa.

 

Xem chính dây leo tạo nên âm thanh ban nãy.

 

Cả căn nhà của cô đều bao bọc bởi cây xanh, mặt đất trải một lớp lá dày, giẫm lên mềm mại.

 

Trong phòng quá lạnh, mặc áo khoác bông cũng đủ để qua đông.

 

Trên lá còn phát những đốm sáng trắng nhỏ, dù bật đèn cũng đủ rõ.

 

"Vào phòng trong , ở đây còn lạnh." Cô .

 

Phúc Nương ngẩng đầu cô, đôi mắt cụp xuống trông ngây thơ và đáng thương.

 

"Được."

 

Đẩy cửa phòng , bốn phía trống trơn, món đồ nội thất nào, chỉ một nụ hoa cực lớn nở rộ ở trung tâm.

 

Không lạnh xâm chiếm, nó vẫn tươi tắn và rực rỡ.

 

Hạ Ngôn nhớ lời đàn ông nãy rằng cô sống trong nụ hoa.

 

Xem chính là cái mắt .

 

Phúc Nương đến gần nụ hoa, một cánh hoa dày từ từ hạ xuống, để lộ nhụy hoa phẳng, ngả vàng.

 

Giường, ghế sofa đơn và tủ quần áo đều đặt bên trong.

 

Không gian sạch sẽ gọn gàng, thoang thoảng mùi hoa dễ chịu.

 

Phúc Nương do dự một chút nhưng vẫn cởi giày bông . Khi đầu Hạ Ngôn, cô phát hiện Hạ Ngôn giày, xếp gọn bên ngoài nụ hoa, áo khoác lông vũ cũng cởi treo một đoạn lá cây chìa .

 

khẽ thở phào, "Mời ."

 

Lần đầu tiên khách trong nụ hoa, Hạ Ngôn vẫn tò mò.

 

Nhiệt độ bên trong dễ chịu, khí tràn ngập mùi hoa, thơm nhưng nồng, cũng khiến ngấy.

 

Sau khi nụ hoa khép , những cánh hoa bên trong xuất hiện năm sáu đốm sáng lớn hơn bên ngoài, chiếu sáng cả căn phòng.

 

Ngoài đồ nội thất cần thiết, còn những giỏ nhỏ do cô tự đan, trong đó chứa nhiều loại trái cây màu sắc khác .

 

Phúc Nương chọn vài quả, cắt thành miếng nhỏ đặt lên đĩa.

 

Sau đó cô mang đến một bàn bằng mây, đặt ghế sofa, đặt đĩa trái cây lên bận rộn rửa cốc rót nước.

 

Hạ Ngôn thả lỏng , tựa lưng ghế sofa, gọi đồ ăn từ Phố Ẩm Thực trò chuyện: "Phúc Nương, dị năng của cô nâng cấp nữa ?"

 

Phúc Nương gật đầu, "Trong nhà ngày càng lạnh, liền hấp thụ hết tinh hạch cấp cao, may mà đạt ngưỡng nâng cấp."

 

cầm ấm nước ấm rót hai cốc, cẩn thận bưng tới. khi thấy đầy bàn đồ ăn, tay cô đột nhiên run lên.

 

Nước nóng lập tức tràn qua mép cốc, đổ lên mu bàn tay.

 

"Xì… nóng quá!"

 

vội đặt cốc xuống, tìm một chiếc lá trong ngăn kéo, xé lớp màng mỏng đắp lên chỗ phồng rộp nhỏ.

 

"Bà chủ Hạ mua nhiều đồ ăn thế? Mau mang về ! Tối ăn no !"

 

Hạ Ngôn thẳng mắt cô , như trông thấy chiếc cằm nhọn hoắt , : " vội, ăn cơm. Cô cứ coi như ăn cùng , mau đây."

 

Phúc Nương đành : " thật sự đói, trò chuyện với cô."

 

Khi cô xuống, Hạ Ngôn lấy một bát cơm nóng hổi, bóc một đôi đũa mới, đặt mặt cô .

 

"Lẽ nào để ăn còn cô ? Ăn cùng . Đừng tiếc điểm tích lũy, tốn xu nào. Những thứ cứ xem như Trử Vạn Phu mời chúng ăn. Đừng khách sáo, cứ ăn thoải mái."

 

Phúc Nương gà hun khói, sườn cừu, gà bọc dày, tôm sú luộc và cá vược hấp bàn, nuốt nước bọt tiếng động nhưng vẫn dám gắp đũa.

 

 

Loading...