Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 324: Hữu ích
Cập nhật lúc: 2025-11-18 12:13:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Ngôn cảm thấy giọng vẻ quen thuộc.
ngăn cách bởi bộ đồ bảo hộ nhiều lớp, cộng thêm chiếc mặt nạ lớn che kín, cô thể gì.
Hai tiếp tục xúc xẻng bên cạnh, cồng kềnh nhưng vẫn ảnh hưởng đến động tác việc.
Sau nhiều ngày đêm mưa liên tục, những con côn trùng đỏ lộ ngoài cơ bản đều c.h.ế.t hết.
Nhìn sơ qua, khắp mặt đất là một mảng những thứ quấn , trông như cành cây khô.
Nếu thấy, thật sự sẽ nghĩ rằng đây là những dây leo khô héo vì thiếu nước.
Quá giống.
sâu trong đất, vẫn còn những con côn trùng đỏ còn sống.
Sau nhiều đào bới quan sát, bên phía Trử Vạn Phu nhanh chóng xác định những côn trùng chỉ thể sâu tối đa đến một mét lòng đất.
Và điểm yếu sợ nước mưa đổi.
Họ nhanh chóng lập kế hoạch diệt côn trùng sâu, phân bổ nhiệm vụ xuống.
Tất cả các đội đều hành động theo lệnh.
Hạ Ngôn một nhóm bận rộn, luôn cảm thấy giống như cảnh kiến dọn nhà mà cô từng xem khi rảnh rỗi lúc nhiệm vụ ở nông thôn.
Trong đó luôn vài lơ là, run rẩy cầm xẻng xúc nhẹ một cái, lúc nào cũng sẵn sàng nhảy chân lên né tránh.
Người giám sát bên cạnh thấy, ghi biểu hiện sổ, tiện thể trừ một điểm đóng góp căn cứ.
“Không lười biếng. Khu vực phân chia cho các thành đúng hạn.”
Thực những con côn trùng đỏ dễ đối phó hơn tang thi. Dùng t.h.u.ố.c diệt côn trùng, dùng lửa đốt, nước mưa tưới, hoặc dùng xẻng xúc đều thể dễ dàng phá hủy côn trùng.
Đội cư dân lúc đầu sợ ký sinh và phạt, nhưng khi g.i.ế.c vài con côn trùng, da đầu còn tê dại nữa, tay cũng còn run.
Trong khu vực phân bổ, họ xắn tay áo lên việc hăng say.
“Khoan . Để cho một ít mẫu vật. cần mẫu vật mang về hóa nghiệm.”
Phía truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.
Bác sĩ Tang đỡ cánh tay Viện trưởng Quý, vội vàng chạy đến từ cánh cửa. Tang Du bên cạnh ôm hộp chạy cẩn thận, sợ đồ bên trong xóc nảy vỡ mất.
Đám đông nhường một lối .
“Mặc đồ bảo hộ . Cốc Thu, quần áo.”
Bác sĩ Tang nắm chặt cánh tay ông : “Phải mặc, vẫn rõ đường lây nhiễm.”
Viện trưởng Quý đập mạnh trán: “Suýt nữa quên mất. Mau đưa cho .”
Ông thấy nhóm đang cố sức phun t.h.u.ố.c diệt côn trùng, côn trùng co c.h.ế.t trong hai giây liền sốt ruột, xông thẳng ngoài.
Dù khi thí nghiệm, cần giữ một cá thể sống.
Bác sĩ Tang quen ông nhiều năm, ít nhiều cũng một chuyện trong phòng thí nghiệm, lúc cũng lo lắng.
Mấy ngày bà cứ bận rộn với chuyện sống sót mới đến, còn tranh thủ học hỏi tại chỗ và nhận việc bác sĩ phụ khoa, tiện thể đỡ đẻ vài đứa trẻ.
Bận đến mức đặt lưng xuống là ngủ, sớm quên mất chuyện ở căn cứ.
Nếu hôm nay nhiều chuyển đến đây, bà còn nhớ .
Cách đó xa, một đàn ông cao lớn bọc kín mít thấy tiếng gọi liền dừng tay, gọi đồng đội dừng bước hai bước về phía khu vực an .
Giọng trầm đục vang lên lớp mặt nạ hô hấp dày:
“Các vị cần côn trùng? Có ích ?”
Viện trưởng Quý kéo khóa lên tận cùng, thành thạo đeo mặt nạ che mắt: “Rất hữu ích. thí nghiệm, mỗi sinh vật đột biến đều là đối tượng nghiên cứu của chúng .”
Bác sĩ Tang : “Chàng trai trẻ, chúng sẽ xong ngay thôi, phiền các một lát.”
Nói , hai dùng tốc độ nhanh nhất mặc đồ bảo hộ, nhận lấy hộp thí nghiệm, bước khỏi lá chắn bảo vệ.
Chân họ đặt xuống, giẫm lên những vũng nước rải rác tạo nên những tia nước nhỏ.
Người đàn ông cao lớn lùi một bước, xách xẻng theo phía họ, mũi xẻng hướng xuống, tay nắm chặt cán xẻng, đề phòng những nguy hiểm ẩn giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-324-huu-ich.html.]
Hạ Ngôn bỗng nhận là ai.
Trong khu vực an hai chen chúc lá chắn bảo vệ, gọi lớn:
“Anh Cảnh, nhất định chú ý an .”
“Cậu bé, trở về an nhé.”
Người đàn ông cao lớn nghiêng đầu, khẽ gật đầu.
Hạ Ngôn theo tiếng , hóa là ông lão mà cô từng gặp đây. Vậy cạnh ông là cô , con gái mà ông tìm kiếm bấy lâu?
Ông lão đầu thấy cô, vui vẻ khoác vai con gái, ép cô bé đầu chen qua đám đông đến chuyện.
Ông lão : “bà chủ Hạ, mấy ngày gặp cô.”
Hạ Ngôn đáp: “Vâng, các vị ở ?”
Ông lão : “Tiểu Cảnh thuê cho chúng một căn nhà nổi nước, bên trong thoải mái lắm. À, đây là con gái , Củ Khoai Tây nhỏ.”
“Bố.” Cô gái bất mãn huých vai bố.
Giới thiệu nhà gì mà vạch trần khuyết điểm.
“ nhớ cô , là cô đưa áo cho , còn kéo lên nữa.”
Cô gái da đen nhưng đôi mắt sáng lấp lánh như ngọc trai đen.
Hạ Ngôn : “Ồ, là cô.”
Cô gái , nhưng chỉ một bên môi nhếch lên, khóe miệng bên hề nhúc nhích. Nhìn kỹ thì hai bên mặt giống .
Nụ thoáng qua, giây tiếp theo cô bé đưa tay sờ miệng, ánh mắt lóe lên vẻ sợ hãi và hối hận.
Ông lão thấy liền khoác vai cô bé, ghé sát nhỏ: “Chuyện qua , chúng sống nhé, Đinh Hương nhỏ ngoan của bố.”
Tiểu Đinh Hương gật đầu, phong tỏa hết những cảm xúc tiêu cực. Cô bé nắm tay bố, cảm nhận những vết chai quen thuộc, lòng bình tĩnh nhiều, về phía Hạ Ngôn.
“ luôn bố kể về cô, cô vì cứu bố mà còn ném một con cừu nữa. Khiến bố tiếc lắm, thức ăn quan trọng như .”
Hạ Ngôn an ủi: “Không cần để tâm, con cừu đó sử dụng thứ hai , giữ cũng chỉ tốn chỗ thôi.”
Một bên môi Tiểu Đinh Hương mím , ánh mắt vài phần bướng bỉnh.
Cô bé lắc đầu: “bà chủ Hạ, cô mở cửa hàng cũng dễ dàng. Nhà họ Lưu chúng bao giờ nợ ân tình. Đợi thời tiết hơn, và bố sẽ ngoài thu thập tinh hạch, đến lúc đó sẽ trả cô.”
Ánh nắng cuối cùng xuyên qua tầng mây, từng luồng ánh sáng vàng rực rỡ chiếu xuống mặt đất rộng lớn.
Trong hiệu ứng Tyndall, ngay cả những hạt mưa nhỏ cũng như sợi tơ vàng óng, rơi lất phất, nhẹ nhàng.
Những đang diệt côn trùng bên ngoài ngẩng đầu lên, mặt trời lâu thấy, nheo mắt .
“Thật quá, cuối cùng cũng nắng .”
Cư dân trong khu vực an cũng reo lên vui mừng, chạy cửa hàng tạp hóa mua một đôi ủng mưa, cầm dụng cụ ngoài giúp đỡ.
Giữa tiếng huyên náo, Hạ Ngôn chân thành.
“Được thôi.”
“Dù cũng là đồ qua sử dụng, ba tinh hạch cấp một là đủ.”
…
Viện trưởng Quý thành công thu tám con côn trùng đỏ dài ngắn khác .
Trước khi rời , ông vỗ mạnh vai trai trẻ giúp đỡ nhiều.
“Giỏi lắm, là một nhân tài. Sau nếu nơi nào để , cứ tìm . Bao ăn, bao uống, bao ở.”
Dưới lớp mặt nạ dày rõ biểu cảm khuôn mặt.
ông điều kiện đưa tệ, liền bổ sung thêm một câu:
“Lúc đó liên hệ với bác sĩ Tang, bà sẽ dẫn đến tìm .”
Nói xong, ông đợi đối phương đáp lời, ôm hộp thí nghiệm chạy nhanh về phía đại sảnh.
Bác sĩ Tang cũng lo cho nhóm bệnh nhân trong đảo Lydai, để một câu: “ việc ở bệnh viện, cần gì thì đến tìm .”