Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 307: Tiểu Binh Binh

Cập nhật lúc: 2025-11-18 11:17:07
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thủ hạ của Trử Vạn Phu thấy liên tục gật đầu, vẻ nhút nhát sợ sệt, vô cùng ngoan ngoãn.

 

Người lúc mới hài lòng, rằng: “Được , ở ngay bên , vén nắp lên là thấy.”

 

Nhờ một chùm sáng rọi xuống từ lối cầu thang, Trử Vạn Phu quả thật thấy một tay nắm bằng đồng.

 

Ông bước tới, dùng sức nhấc lên.

 

Cùng với tấm ván gỗ nặng nề lật mở, một luồng mùi ẩm ướt và âm u, xen lẫn đủ thứ hỗn tạp từ mục nát cùng chất thải xộc thẳng lên.

 

Bên sàn thuyền tối tăm, những phụ nữ chen chúc chồng chất lên ánh sáng kích thích, dám ngẩng đầu lên, phát những tiếng sột soạt nhỏ, cố gắng di chuyển đến nơi ánh sáng chiếu .

 

Cử động của họ để lộ những t.h.i t.h.ể chân, há hốc miệng và nhãn cầu lồi ngoài.

 

Khoang tàu phía tối tăm ẩm ướt, khí lưu thông lâu ngày, nhiệt độ cao hơn bên ngoài khá nhiều.

 

Thi thể sớm nổi đầy vết đồi mồi, thậm chí còn thối rữa sớm.

 

Trử Vạn Phu nhịn nhíu mày.

 

Những đàn ông cạnh đang ăn uống ngửi thấy mùi khó chịu, mặt mày khó coi, ngừng c.h.ử.i rủa dậy bước ngoài.

 

“Mấy đứa mau đưa , lát nữa phái vài đến dọn dẹp một chút, kiếp, cho ăn cơm mà vẫn ị .”

 

Khi thấy những lời c.h.ử.i rủa quen thuộc, những bên rõ ràng run rẩy cả , vội vã nhích nhanh về phía bóng tối.

 

Cạch.

 

Cửa khoang Trử Vạn Phu khóa ngược .

 

“Các ngươi gì?!”

 

Nhóm nhận điều bất thường, đồng loạt lùi .

 

Trử Vạn Phu : “Ra tay!”

 

Cả nhóm thể kiềm chế cơn giận trong lòng từ lâu, rút d.a.o găm buộc ở đùi lao lên.

 

“Lấy mạng mày!”

 

Các chiến binh như những sát thần mặt lạnh, một lời thừa thãi, tay là chiêu thức đoạt mạng .

 

Dọc đường nhẫn nhịn chỉ vì tìm con tin.

 

Bây giờ con tin ở ngay mắt, lẽ nào còn rùa rụt cổ ?

 

G.i.ế.c.

 

G.i.ế.c sạch sẽ hết.

 

Mẹ nó, cứ chiến là đúng.

 

Lực lượng chiến binh tinh nhuệ hùng hậu ập tới, tay cầm lưỡi d.a.o sắc bén hề nương tay.

 

Không đợi đối phương gào lên, lưỡi d.a.o sắc lẹm lướt qua cổ, m.á.u nóng phun trào.

 

Đây là một cuộc áp đảo một chiều.

 

Sau đám đông, Hạ Ngôn xổm bên tấm ván gỗ, phớt lờ vài t.h.i t.h.ể đang thối rữa ngay bên , góc tối.

 

“Đừng sợ, đến cứu các cô đây, lát nữa xử lý xong hết là thể lên .”

 

Trong bóng tối, sợ hãi rụt rè, cũng thấy tiếng động khác thường, mạnh dạn ngẩng đầu lên phía .

 

Đó là một đôi mắt vẻ sáng sủa.

 

Hạ Ngôn nghĩ thầm.

 

“Các cô quần áo để mặc ?”

 

Cô liếc những cơ thể trần truồng mặt đất, hỏi.

 

“…Không, .”

 

“Đợi một chút.”

 

Hạ Ngôn đến bên cạnh đàn ông c.h.ế.t, ba cái nhịp hai lột sạch quần áo của ông .

 

Không bên còn bao nhiêu sống sót, theo thỏa thuận, mười lăm bộ quần áo chắc là đủ dùng nhỉ?

 

Hạ Ngôn tiện tay lấy hết các tinh hạch trong túi của họ, ôm một đống quần áo đưa xuống từng cái một. Mặt đất bên trong quá bẩn, đủ thứ dơ bẩn.

 

Sau vài giây im lặng, từng cánh tay phụ nữ yếu ớt vươn từ bóng tối.

 

Họ tranh giành, nhận lấy quần áo im lặng mặc .

 

Có lẽ do lâu ngày ăn uống cộng thêm thiếu oxy bên trong, chỉ cần cử động nhẹ là thở dốc yếu ớt.

 

Trử Vạn Phu và những khác xử lý xong nhóm và mở cửa sắt.

 

Lúc cố tình tạo một chút tiếng động để che tiếng sột soạt khi mặc quần áo.

 

“Được , xong .”

 

Lúc , các chiến binh mới theo lệnh của Trử Vạn Phu nhảy xuống khoang tàu.

 

“Xin .”

 

Họ bước bóng tối, nắm lấy những cánh tay che lớp quần áo rộng thùng thình.

 

Mặt đất trơn trượt, thiếu khí trong lành lâu ngày, những cơ thể yếu ớt, đầu óc choáng váng, thể bước vững bậc thang.

 

Trong lúc cấp bách, các binh sĩ còn để ý đến phân biệt nam nữ, cúi cõng lên vai, dùng sức chống đỡ, bàn tay nâng đỡ phần vải duy nhất mông, dùng sức lực của bản đưa lên .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-307-tieu-binh-binh.html.]

Các binh sĩ canh gác phía tiếp nhận, chuyển ngoài khoang tàu.

 

Hạ Ngôn bên cạnh đếm.

 

Theo thỏa thuận sẽ mười lăm giao đến, nhưng bây giờ đếm thì đến hơn hai mươi .

 

Chẳng lẽ…

 

Ánh mắt cô rơi t.h.i t.h.ể còn mới.

 

còn khi loại bỏ tổn thất?

 

họ coi trọng giá trị của giống như , nhưng trực tiếp sắp xếp các phòng ở phía ?

 

Con tàu lớn như , để vài trăm đến hàng ngàn cũng thành vấn đề.

 

Sao nhét nơi tối tăm nhất phía , mặc kệ sống c.h.ế.t?

 

Thật khó hiểu.

 

Mãi đến khi cô lên lầu, cô mới hiểu, hóa còn thứ giá trị hơn giống.

 

Đó là đủ loại vật tư.

 

Khi mở một cánh cửa phòng nào đó, những hộp đồ hộp xếp gọn gàng đập mắt.

 

Cá ngừ, cá hồi, cá lóc, thịt bò, thịt heo, thịt hộp ăn trưa và nhiều loại khác, tổng cộng mấy chục thùng.

 

Cô tiện tay nhặt một hộp đồ hộp lên, tìm ngày sản xuất.

 

Kinh ngạc.

 

Thật là sản xuất từ một tháng .

 

Vô cùng tươi mới.

 

“Mau đây, trong là thùng xăng dầu.”

 

“Căn phòng là bánh mì. Bánh mì ngày sản xuất mới nhất.”

 

“Cả bột mì nữa.”

 

“Cả than nữa, là than calo cao.”

 

Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên ở cửa mỗi căn phòng.

 

Tất cả đều kinh ngạc.

 

Đặc biệt là khi thấy các loại thực phẩm, ngày sản xuất đều gần đây.

 

Điều quá khó tin.

 

Điều đó nghĩa là ở một nơi nào đó thế giới vẫn còn nhà máy chế biến thực phẩm đang hoạt động.

 

Vẫn còn khai thác than và thu thập dầu mỏ một cách tổ chức.

 

Ngay lập tức, ánh mắt tất cả đều đổ dồn về phía Trử Vạn Phu đang mặt mày tái mét.

 

Trử Vạn Phu dù cũng là lãnh đạo kinh qua trăm trận chiến, bất kể thấy thấy gì, cũng sẽ đ.á.n.h mất lý trí tuyệt đối của .

 

“Để một tên sống, lát nữa …”

 

Nói đến đây, ông đột nhiên liếc Hạ Ngôn.

 

Người sẽ lời ông .

 

Hơn nữa, cái dáng vẻ con buôn hám tiền, xoa tay chuẩn hành động của cô, chắc chắn sẽ hấp thu sạch sẽ tất cả vật tư trong thời gian ngắn ngủi bọn họ rời .

 

Rồi đó chỉ thể dùng tinh hạch để mua ?

 

Trử Vạn Phu tức đến hộc máu.

 

Ngoại hoạn mà còn nội ưu.

 

Trử Vạn Phu : “Dị năng giả gian ở , chịu trách nhiệm thu thập vật tư, những còn theo .”

 

“Rõ.”

 

Các binh sĩ vẫn đáp lời đầy khí thế.

 

Trử Vạn Phu hiệu hành động cho lính b.ắ.n tỉa nóc nhà.

 

“Xuất phát.”

 

Hạ Ngôn trực tiếp lách chạy căn phòng chứa đồ hộp, bắt đầu hấp thu mạnh mẽ.

 

Đừng đùa, cô là thương nhân, sẽ bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào.

 

Chỉ là phía cô, hai dị năng giả gian khổng lồ bám sát theo , cũng vung tay lên một cái, cả hàng kệ hàng biến mất.

 

Quay phát hiện đồ đạc vơi một nửa, Hạ Ngôn vô cùng kinh ngạc.

 

“Các theo gì?!”

 

Dị năng giả gian hì hì giả vờ ngây ngô, động tác tay hề chậm, nhưng ánh mắt thành thật liếc về phía .

 

Oan đầu nợ chủ.

 

Tụi em chỉ là tiểu binh binh.

 

Ngoài cửa, phía boong tàu nhất đột nhiên vang lên một tiếng gầm giận dữ:

 

“Anh em mau cầm vũ khí! Bọn khốn nạn phản !!”

 

 

Loading...