Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 302: Tạo Ra Cống Hiến

Cập nhật lúc: 2025-11-17 16:11:36
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời còn sáng, từng cánh cửa trong căn cứ lượt mở , cư dân khoác áo khoác, mò mẫm trong bóng tối khu vực an .

 

Họ lên lầu ăn sáng , im lặng chờ Cổng Nghỉ Dưỡng, liên tục lặp trong lòng những điều suy nghĩ suốt đêm qua.

 

Không một ai giục giã.

 

Cũng một ai tỏ sốt ruột.

 

“Ding dong.”

 

Cửa thang máy mở .

 

Gấu Gấu đẩy chiếc xe dọn vệ sinh bước từ bên trong.

 

“Chào buổi sáng , Đảo Lydai ?”

 

Các khách hàng gật đầu.

 

“Vậy thì nhanh , bà chủ hủy phí , hơn nữa cũng sắp xếp bảng thông báo .”

 

Gấu Gấu đổi sang một chiếc xe lau sàn khác, thêm một chút dung dịch khử trùng, chậm rãi vòng quanh đại sảnh, tiễn khách hàng nối đuôi bước Cổng Nghỉ Dưỡng.

 

Một lát , những ở tầng cũng lượt xuống, trông vẻ như còn kịp rửa mặt, râu ria xồm xoàm lao thẳng đến Cổng Nghỉ Dưỡng.

 

Gấu Gấu dọn dẹp vệ sinh tầng một xong xuôi, còn tranh thủ thăm Trực Cương.

 

Anh đang nhà hàng ngoài trời, khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng, đang nghĩ gì.

 

“Anh đỡ hơn ?”

 

Trực Cương tiếng, đầu , đáy mắt sâu thẳm rõ cảm xúc.

 

“Ý là, lưng còn đau ?”

 

Trực Cương lắc đầu: “Không , đỡ nhiều .”

 

“Vậy, đây, giúp trông cửa hàng nhé, bà chủ vẫn .”

 

Gấu Gấu đặt ba lô xuống, rút tờ đơn hàng sắp xếp gọn gàng đưa cho giữ.

 

Trước khi , nó nhịn đầu .

 

Trực Cương ?

 

Lạnh lùng quá, còn lạnh hơn cả thời tiết tuyết giá ở chi nhánh.

 

Trực Cương mở tờ giấy , đó là nét chữ tròn trịa, giống với hình tròn vo của Gấu Gấu.

 

Lẽ nên thấy đáng yêu, nhưng hôm nay cảm thấy vô lực, ngay cả cảm xúc cũng thể vực dậy nổi.

 

Ánh mặt trời buổi sớm tuy rực rỡ nhưng hề ấm áp chút nào.

 

Xa xa, những chiếc xe bọc thép xếp thẳng hàng, chở đầy binh lính sẵn sàng lên đường, phóng vụt , cánh cổng căn cứ đóng sầm lưng họ.

 

Ở phía đông căn cứ, những binh lính hệ thổ và những khả năng điều khiển kim loại đang tăng tốc xây dựng các tòa nhà.

 

Những cư dân đăng thông tin xong Đảo Lydai vội vã chạy , trở về nhà vác công cụ, bắt đầu một ngày sinh sống mới.

 

Khi Hạ Ngôn duỗi , ngáp dài bước .

 

Khách sạn và căn cứ chỉ còn một nhóm trẻ em khả năng tự vệ và những lớn tuổi.

 

Dưới đất bày một đống rau củ quả tối qua kịp xử lý.

 

Mẹ Tề tươi rói, tận tay dạy những đứa trẻ đó cách thái thế , gọt thế , phơi bao lâu thì lật mặt.

 

Trước cửa bệnh viện dã chiến, các y tá tranh thủ thời tiết , gió, bế những đứa trẻ sơ sinh che chắn bụng ngoài cho chúng tắm nắng và ánh sáng.

 

Sau đó, họ đẩy những ô cửa sổ gỗ , ánh nắng ấm áp chiếu phòng, sáng bừng những bà bầu đang nửa giường.

 

Các y tá trò chuyện, bóc gói kẹo ngọt nhét miệng họ.

 

“Ăn , ăn , ngọt lắm đấy.”

 

Gió nhẹ thổi qua, bầu trời xanh thẳm rộng lớn, những đám mây bông trôi lững lờ.

 

Mọi thứ đều yên bình, như thể ngày tận thế từng xảy đến.

 

Hạ Ngôn nở nụ rạng rỡ, duỗi thật dài, đầy sức sống :

 

“Trực Cương, đỡ hơn ?!”

 

Trực Cương: “Rồi, nữa.”

 

Hạ Ngôn hào sảng vung tay: “Tốt, hôm nay chúng nhặt hải sản!”

 

Thân phận bà chủ nhất quyết thể quên.

 

Nhà hàng cao cấp mở cửa đúng giờ.

 

Để đảm bảo đủ nhân lực, Hạ Ngôn gọi tất cả nhân viên lầu xuống, chỉ để năm trông cửa hàng.

 

Cô bật chức năng phòng thủ tự động và bắt giữ tự động của khách sạn ở hậu đài.

 

Như thể yên tâm lên đường.

 

Trực Cương lái xe, chở một xe xóc nảy đường đến bãi biển.

 

Đó là một bờ biển lởm chởm.

 

Nhìn thoáng qua cứ ngỡ là những tảng đá đen kỳ dị.

 

Hạ Ngôn định chẳng thấy gì cả thì thấy Trực Cương vác container bước lên.

 

Tại nơi sắp đặt chân xuống dựng lên một mảng gai nhọn sắc bén, dày đặc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-302-tao-ra-cong-hien.html.]

Lúc cô mới thấy, đó là đá, rõ ràng là những thứ bò lên bờ phơi nắng.

 

Vẹm đen?

 

Cua lông?

 

Ốc biển to bằng nắm tay?

 

Và hàu siêu to?

 

Chúng dày đặc, chen chúc khắp bãi cát.

 

Thảo nào cô nhầm.

 

Trực Cương đôi ủng cao su đế siêu dày, cầm xẻng, xúc một xẻng đầy ắp.

 

Rào rào rơi container, phát tiếng động sột soạt của sự giãy giụa.

 

Hạ Ngôn vô cùng phấn khích.

 

“Nhanh lên, đừng ngây nữa, mau xúc hải sản !”

 

Cô rầm rầm lấy hàng chục container, mỗi nhân viên đều ủng cao su đế dày, xách xẻng, vác thùng, bước chợ hải sản để lấy hàng.

 

Nhà hàng cao cấp thể khai trương trong vài ngày tới phụ thuộc hôm nay.

 

Hạ Ngôn hùng hồn xắn tay áo lên, chuẩn một trận lớn nhưng Trực Cương gọi .

 

“Bà chủ, nhận hàng!”

 

“Ê, tới liền!”

 

Làm hậu cần cũng .

 

Buổi chiều, sóng gió dần lớn, một mùi tanh nồng khó chịu thổi đến từ sâu trong lòng đại dương.

 

Đồng thời, những chiếc xe bọc thép cũng lao tới, theo vết bánh xe mới.

 

“Két.”

 

Sau khi phanh gấp, vài nhảy khỏi xe.

 

“Bà chủ Hạ, phát hiện mới !!”

 

Giọng nhiệt tình đến mức khiến lầm tưởng họ từng cô cứu mạng.

 

Hạ Ngôn lau mồ hôi: “Ừ. Các đang nhiệm vụ ?”

 

Cô nhớ kỹ khuôn mặt đó, chút ấn tượng nhưng nhớ rõ tên.

 

Người đó ngây ngô: “Vâng, thu thập vật tư. Hải sản ăn ?”

 

Nếu bỏ qua ánh mắt tinh ranh đáy mắt ông

 

Hạ Ngôn đ.ấ.m đấm cái lưng đau nhức.

 

Nhìn nguồn hải sản vô tận mặt.

 

Vui vẻ một bằng vui vẻ cùng .

 

Kiếm một khoản phí khử độc cũng tệ.

 

Cô khẳng định: “Ăn , chỉ là cần đến cửa hàng khử độc để khử trùng thôi.”

 

Người đó: “Thế thì quá, hải sản cũng là thịt, hơn nữa thấy mấy con con nào cũng béo ú.”

 

Ông đầu: “Anh em, việc thôi!”

 

Cửa xe bọc thép mở , một nhóm chiến sĩ giày bước xuống.

 

“Hì hì, chào bà chủ Hạ.”

 

“…Chào. Mua thùng ? Vẫn giá cũ.”

 

 

Tối nay căn cứ còn náo nhiệt hơn tối qua.

 

Tất cả cư dân, kể cả những binh lính tuyến đường khác, đều tụ thành từng nhóm, vô cùng ngưỡng mộ đội nhỏ ở giữa đang đổ thùng hải sản ngoài.

 

Mẹ nó, vận may của họ đến thế?

 

Cái gì cũng thể bắt .

 

So với đống hải sản , bàn ghế họ mang về đáng là gì.

 

Có ăn uống .

 

Đội trưởng nhỏ việc cả ngày, môi nứt nẻ vì nắng nhịn lớn, vỗ mạnh vai .

 

“Đừng tự ti, cái đó của cũng là cống hiến. Chỉ là cái của hữu ích hơn một chút thôi.”

 

Ông nheo mắt , ngón tay cái và ngón trỏ ngập ngừng, dang hết cỡ.

 

“Chỉ chút xíu thôi. Haha.”

 

Một đội trưởng nhỏ khác: …

 

“Anh chắc chắn thứ ăn chứ?”

 

“Có gì mà ăn , bà chủ Hạ , khử độc xong thì vấn đề gì.”

 

Đội trưởng nhỏ mặt đơ : “ , theo bà chủ Hạ ?”

 

“Suỵt, vì mối quan hệ giữa chúng , nhắc một câu, theo đúng thì tạo cống hiến lớn hơn.”

 

 

Loading...