Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 289: Trao Đổi
Cập nhật lúc: 2025-11-17 15:07:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảnh Diệc Mạch bừng tỉnh trong cơn dày cuồn cuộn.
Làm gì tinh hạch cấp năm nào.
Làm gì sàn giao dịch nào.
Tất cả đều là lừa đảo.
Trước , bao nhiêu dị năng giả rơi bẫy, từng nhát d.a.o ăn thịt sống.
Cảnh Diệc Mạch chịu đựng nữa, hạ cửa sổ xe xuống, hít thở sâu luồng gió lạnh buốt.
Suốt quãng đường im lặng.
Hạ Ngôn biểu cảm, chỉ chăm chú lái xe.
Chân ga đạp thẳng, gầm xe siêu cao hề cản trở, phóng như bay bãi cỏ.
Cảnh Diệc Mạch vẫn chìm trong cú sốc kép từ thị giác và ký ức , thể dứt .
Ông lão lắc đầu như con lật đật, vô cùng sợ hãi khả năng một con zombie bò từ cốp xe, chen giữa hai ghế .
Đôi môi khô khốc mở khép , câu “chúng ” mắc kẹt đầu lưỡi mãi .
Kể từ khi gặp Cảnh Diệc Mạch, cuộc sống trở nên vô cùng kỳ ảo.
“Lát nữa nhớ trả tiền phí đường , mỗi một tinh hạch.”
Trong quá trình di chuyển với hiệu ứng chạy như điên, Hạ Ngôn đột nhiên nhỏ.
Ban đầu cô định truyền thẳng về, để Cảnh Diệc Mạch tự đến nhà nghỉ tìm , nhưng đó phát hiện ông lão thể theo kịp, còn Cảnh Diệc Mạch thì bỏ rơi ông.
Vậy nên cô đành lái xe về.
Cảnh Diệc Mạch gì, lấy hai tinh hạch đặt lên bảng điều khiển trung tâm, bao gồm cả phí đường cho ông lão.
Về đến nhà nghỉ, Hạ Ngôn bảo hai ăn cơm , cô sẽ tìm thế lực lớn đó.
Cái gọi là thế lực lớn , chính là Trử Vạn Phu.
Dù đây là mối quan hệ duy nhất của cô trong thế giới .
Vì , nhất định đàm phán một cái giá hời.
...
“Cốc cốc.”
Cánh cửa gỗ màu nâu đỏ vang lên tiếng gõ.
Người đang phê duyệt tài liệu phía bàn việc trong phòng khẽ dừng bút, trầm giọng :
“Mời .”
Hạ Ngôn đẩy cửa bước , nhanh chóng đ.á.n.h giá một vòng nội thất.
Bốn bức tường xám xịt, một cái bàn thiếu góc, hai chiếc ghế khách, thêm một tủ hồ sơ bằng sắt, ngay cả sàn nhà cũng là xi măng.
Thật sự tối giản.
Có lẽ thể cân nhắc cho thuê văn phòng.
Hạ Ngôn lặng lẽ thu hồi ánh mắt, kéo ghế đối diện ông .
Trử Vạn Phu ký xong văn kiện cuối cùng, xoa xoa sống mũi đau mỏi, cầm lên một bản danh sách vật chất thu thập hôm nay để xem. Sau mỗi mục vật chất đều ghi chú công dụng và lượng còn .
“Khụ khụ.”
“Nói .”
Hai giây trôi qua, Trử Vạn Phu thấy đối diện lên tiếng chuyện chính. Vẻ mặt nghiêm nghị, ông cau mày: “Có chuyện gì? Sao bà chủ Hạ đến?”
Hạ Ngôn nắm tay hờ đặt lên môi: “Có một chuyện chính, nghĩ ông thể hứng thú.”
Cạch.
Trử Vạn Phu vặn chặt nắp bút.
Dựa kinh nghiệm quen đây, cô hiếm khi suông.
Và ông bao giờ thực sự chịu thiệt.
Dù là lợi dụng họ để xử lý thế lực địa phương thu một nửa vật chất, tính tổng , ông hề thiệt.
Hơn nữa, vô sinh mạng cứu sống nhờ lượng vật chất vận chuyển từ chỗ ông .
Đôi khi thiếu là thực lực, mà là tài nguyên tồn tại ngay mắt nhưng bản . Nếu sẵn lòng chia sẻ thông tin, sẽ bớt nhiều đường vòng.
Trử Vạn Phu thẳng , hai bàn tay thon dài đan đặt bàn, khẽ gật đầu, mắt thẳng cô.
“Mời .”
“ một cung cấp thông tin, đó từng tham gia thí nghiệm virus thế hệ đầu.”
Chỉ một câu thành công khuấy động ngàn lớp sóng trong lòng Trử Vạn Phu.
Mí mắt ông giật mạnh, kìm nhổm , ánh mắt khóa chặt Hạ Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-289-trao-doi.html.]
“Cô thật ?”
Hạ Ngôn gật đầu.
“Họ đang ở ?”
Vật thí nghiệm từng tham gia thí nghiệm virus thế hệ đầu vẫn còn sống.
Nếu thực sự trải qua nhiều đợt thí nghiệm như mà còn sống sót, thể cơ thể họ chứa kháng thể tối thượng.
Đây là thông tin chấn động đến mức nào.
Về nguồn gốc và cách thức bùng phát virus luôn tồn tại những ẩn ý mơ hồ, nhưng vì thiếu bằng chứng nên thể kết luận.
Trử Vạn Phu kích động đến mức thể tự chủ.
Ông hận thể ngay lập tức kéo đó đến mặt bác sĩ để rút một ống m.á.u lớn.
Đây thể là chìa khóa chấm dứt thời kỳ tận thế, mang ý nghĩa to lớn.
Hạ Ngôn mở lời, nhưng thu hết từng phản ứng của ông mắt.
Rất , như cô thể báo giá cao . Lát nữa chia cho Tiểu Cảnh một nửa, ai bảo mượn thế lực của Trử Vạn Phu chứ.
Hệ thống, cô ý kiến gì ?
【Không】
Tốt, cô cũng .
Xem Trử Vạn Phu cũng sẽ .
Hạ Ngôn mỉm nhạt, giống như đang chơi một trò chơi.
Trử Vạn Phu dần bình tĩnh , đầu óc về trạng thái lý trí.
Ông thẳng .
“Bà chủ Hạ, xin điều kiện của cô.”
Hạ Ngôn bình tĩnh đáp: “Rất đơn giản. Thứ nhất, cung cấp cho tất cả thông tin địa chỉ căn cứ phân nhánh danh nghĩa tổng căn cứ của ông. Thứ hai, chỉ phép trao đổi và liên lạc với trong phạm vi thế lực của .”
“Còn về việc rút m.á.u xét nghiệm đưa phòng thí nghiệm, khuyên ông một câu, quả cưỡng ép ngọt. Các ông đều chung một niềm tin, chuyện đều thể thương lượng. Mặc dù chỉ là kết nối, nhưng cũng dựa ý của .”
Bán thì bán, nhưng cô thể trơ mắt Tiểu Cảnh trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm thứ nhất lún sâu phòng thí nghiệm thứ hai.
Cô vô liêm sỉ đến mức đó.
Trong phạm vi của cô, cô thể kiểm soát ngay lập tức.
Thực cô cũng nghĩ quá phức tạp. Cô tinh thần trách nhiệm quốc gia, nhưng nghĩa Tiểu Cảnh . Dù họ cũng cùng một dòng máu.
Trử Vạn Phu im lặng lâu.
Hạ Ngôn cũng vội thúc ép.
Một lúc , ông mở miệng.
“Cho hỏi, cô cần thông tin địa chỉ để gì?”
“Bán đồ ăn chứ gì, thẻ tích điểm nữa. Đừng quên, là thương nhân.”
“Còn nhiều căn cứ khác...”
“ thể tìm từng căn cứ một. Hơn nữa, căn cứ nào giàu bằng căn cứ do các ông quản lý?”
Hạ Ngôn xòe tay, thẳng thắn.
Nhìn vẻ mặt chịu đả kích sâu sắc của Cảnh Diệc Mạch là , các căn cứ phi chính phủ, sống sót còn khó mà sống, gì tinh hạch và trang sức để thẻ ăn cơm.
Sau nếu ngang qua gặp thì tính , nhưng bảo cô tìm riêng thì thể.
Trử Vạn Phu , lấy tay xoa trán.
Cô như , ngược còn giống như đang trách móc quan chức chính phủ như ông việc .
Họ luôn mở rộng quy mô, cố gắng thu nhận sống sót, nhưng lượng lương thực sản xuất từ phòng thí nghiệm thực sự chỉ như muối bỏ biển.
May mắn , bây giờ một nơi phong thủy bảo địa như , đất thể trồng lương thực. Chỉ cần chờ căn cứ xây xong, loại bỏ phần lớn nguy cơ an , là thể di dời sống sót, xây kho lương thực.
chỉ giới hạn cho sống sót, càng nhiều càng .
Trử Vạn Phu định tinh thần, nhấc mí mắt cô, một câu chân thật:
“Bà chủ Hạ, chỉ thể cung cấp những địa chỉ , quyền hạn của đủ để xem tất cả thông tin căn cứ.”
Hạ Ngôn gì nữa. là phiền phức.
Bảo cô ghét nhất là đấu đá quyền lực.
Lúc thì đủ quyền hạn, lúc thì trong phạm vi công việc.
Thật nã pháo tiêu diệt họ.
“Nếu đủ, thêm năm mươi tinh hạch cấp năm.”
Trử Vạn Phu mở miệng định gì đó.
Hạ Ngôn lạnh mặt giơ tay: “Miễn bàn. Ngày mai tập hợp đủ cho .”