Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 274: Nhất định phải tố cáo

Cập nhật lúc: 2025-11-17 14:21:56
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giờ họ mới hiểu .

 

Nhóm đó coi họ là chuột bạch.

 

Muốn xem khi thực sự hết điểm tích lũy, bà chủ Hạ sẽ xử lý thế nào.

 

Trời đ.á.n.h thánh vật.

 

Cái đám vô lương tâm .

 

Tuy bình thường giao tình gì, nhưng dù cũng là những con châu chấu cùng một sợi dây, chuyên hãm hại nhà .

 

Không chỉ mắng.

 

Hai khác cũng hết điểm tích lũy trong thẻ cũng đang c.h.ử.i rủa.

 

Chỉ là thể run rẩy đến mức nào thì tiện .

 

Họ sợ hãi chỉ vì rời khỏi khách sạn an , mà còn vì ngoài liệu khống chế nổ tung ngay lập tức .

 

Phải rằng, kể từ khi sống ở đây, cái gọi là phí thuê nhà, phí tiêu thụ thực phẩm, phí an ninh, thậm chí phí hao mòn khí gì đó, họ nộp một xu.

 

Nếu bây giờ ngoài, bắt , trực tiếp đ.á.n.h trống khua chiêng hát vang—

 

Ánh trăng lạnh lẽo dành cho ngươi—

 

A.

 

Thằng khốn nào đá m.ô.n.g ?!

 

“Cứu mạng, sắp rơi xuống ! Có ai đỡ !”

 

Chỉ thấy ở trung tâm thành phố xa xôi, đỉnh tòa nhà cao nhất, những gợn sóng mờ nhạt đột nhiên xuất hiện giữa trung.

 

“Bụp, bụp, bụp.”

 

Giống như ống pháo rocket, ba quả pháo hình tròn vụt bay .

 

Quả cầu giữa trung dần duỗi thẳng, dần dần hình thành hình .

 

Nhìn kỹ , hóa là ba vị khách thuê còn điểm tích lũy để gia hạn.

 

Vật lộn dữ dội một lúc, mặt hướng xuống đất, rơi xuống nặng nề.

 

Khi ngẩng đầu lên, hai dòng m.á.u mũi chảy ròng ròng, hai mắt đẫm lệ.

 

“Đau.”

 

Nhìn quanh, huhu, may mà vẫn còn đồng hương.

 

Ba bò lết về phía đối phương, đầu chạm đầu.

 

“Cái tên thương nhân vô lương tâm đó thật sự ném chúng ngoài ?”

 

“Câu hỏi là chỉ hỏi một , hỏi họ luôn?”

 

“Chát.”

 

“Đã bảo ít văn học Lâm Đại Ngọc thôi, cứ !”

 

“Huhu, khó khăn lắm mới trả lời một tin, khó tốn công, khiến chờ c.h.ế.t cơ chứ.”

 

Hai bên cạnh nhức đầu, giơ tay cao mạnh mẽ bổ xuống. “Câm miệng!”

 

“Chát chát chát. Hay, quả là một màn kịch tuyệt vời.”

 

Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên phía .

 

Thân thể ba lập tức căng cứng như điện cao thế giật.

 

Giọng đáng sợ .

 

Lẽ nào là…

 

“Diễn tiếp , diễn nữa, đang xem vui mà.”

 

“Lộp cộp, lộp cộp.”

 

Tiếng bước chân ngày càng gần, ba cái đầu càng cúi thấp.

 

Chỉ thấy mũi giày da tinh tế sáng bóng xuất hiện mắt ba .

 

Nhìn theo lên .

 

Kìa, là chiếc quần tây thẳng thớm.

 

Bỏ chữ tây thì chữ còn chính là suy nghĩ duy nhất trong lòng ba .

 

“Ngẩng đầu lên, để xem là mấy vị đại thần nào.”

 

Một mẩu t.h.u.ố.c lá từ trời rơi xuống, mang theo một làn hương thơm đặc trưng, vèo một cái chui lỗ mũi ba .

 

A, thơm quá, hít sâu!

 

Ba , ai ngẩng đầu lên .

 

Người đàn ông ngoài cùng bên âm thầm cấu mạnh eo yếu ớt của ở giữa.

 

“Á—”

 

Người ở giữa đau điếng bật dậy, hai tay xoa mạnh hai bên xương sườn, hai hàng nước mắt rơi lã chã.

 

Tất cả đều cần thành lời.

 

Hai tay lén lút , trong mắt đồng thời hiện lên một câu:

 

Biết ngươi sẽ tay, chờ thêm chút nữa .

 

“Phịch” một tiếng.

 

Người giữa đột nhiên quỳ xuống. “Bà chủ Như, ngài giúp chúng báo thù. Cái tên họ Hạ quá đáng, đ.á.n.h , mắng , cho ăn cơm!”

 

Hai bên cạnh sững sờ, cái quái gì đang xảy ?

 

Trên đầu truyền đến giọng đầy hứng thú của : “Ồ? Kể chi tiết xem.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-274-nhat-dinh-phai-to-cao.html.]

 

Đột nhiên linh quang chợt lóe, hai đang rạp đất thẳng dậy, cũng quỳ xuống.

 

“Chỗ cô một nhà tắm công cộng, ngày nào cũng bắt chúng cọ rửa bể. Bể nam, bể nữ, cọ sạch, còn mát xa cho !”

 

, còn bắt chúng dọn dẹp tất cả nhà vệ sinh trong cả tòa nhà, coi chúng như nhân viên vệ sinh, dọn sạch sẽ thì ngủ!”

 

“Chúng báo tên ngài cũng tác dụng, cô ép chúng xuống đấy!”

 

Hai đồng thanh lóc. “Dũng ca, Bố Dũng, Ông Dũng! Cô đạp chúng , mà là đạp lên ngài đấy!”

 

Người đàn ông quỳ giữa hai ngây . Quá , quá lắm .

 

Người còn thổi phồng hơn cả .

 

Anh há to miệng, chuẩn phụ họa.

 

“Đủ , mấy , ngẩng đầu lên xem là ai.”

 

Ba run rẩy ngẩng đầu.

 

Trong một mảng sáng ngược sáng, họ…

 

Chẳng thấy gì cả.

 

Chỉ thấy một bóng đèn phát sáng.

 

Người đó bước lên một bước, nửa cúi xuống. “Còn nhớ ?”

 

“C.h.ế.t tiệt!”

 

Ba sợ hãi ngã ngửa .

 

?

 

Không cùng vợ con c.h.ế.t ở bên ngoài ?

 

Sao xuất hiện ở đây?!

 

“Phàn, Phàn Kiệt?!”

 

“Ừ.” Phàn Kiệt nham hiểm, đỉnh đầu sáng bóng như một cái bóng đèn lớn. “Tưởng c.h.ế.t ? Dũng ca phái đón về nhà.”

 

!!!

 

Vậy thì

 

Những lời dối trá họ …?

 

Mồ hôi lạnh tuôn như thác đổ.

 

Phàn Kiệt nhận ám hiệu của Như Dũng Nam lạnh : “Đừng lo, màn trình diễn của các đặc sắc, Dũng ca xem vui vẻ. Đặc biệt ban tặng cho các một Tượng vàng Oscar nhỏ.”

 

Ba mặt đen .

 

Cái thứ quái quỷ gì ?

 

Lại nghiên cứu cái thứ ma quỷ gì mới nữa? Ngày nào cũng việc gì chính đáng, cứ lo nghĩ để hành hạ họ.

 

Lúc Như Dũng Nam lùi về phía lối sân thượng, ôm cánh tay khẽ che mũi.

 

Một đàn ông mặc đồ đen bước , lấy từ nách một lọn lông nách đen tuyền.

 

Ba trợn tròn mắt, rướn cổ .

 

Một lọn lông nách.

 

Vật xuất hiện, hệt như một quả b.o.m cay hiệu quả siêu việt.

 

Ba đồng loạt: “Ọe…”

 

Mặt đàn ông mặc đồ đen đen thể đen hơn.

 

Phàn Kiệt bịt mũi, mặt nghẹn thành màu gan heo, vươn tay đưa qua một chiếc kéo.

 

Người đàn ông mặc đồ đen kiêu ngạo hừ lạnh, một tiếng cạch, thuận tay bện thành một b.í.m tóc nhỏ, ném qua.

 

“Cất kỹ , đây là vũ khí thể đảm bảo các zombie c.ắ.n đấy, thường cho .”

 

Sắc mặt ba lập tức biến đổi vạn phần từ xanh lục, xanh lam đến tím, hun là cảm kích sâu sắc.

 

Phàn Kiệt ghé sát tai nhỏ: “Đây là một thứ đấy, lát nữa các xuất phát, tìm cách dẫn cái tên họ Hạ ngoài, chỉ cần thành công, sẽ c.h.ế.t.”

 

...

 

Nhân viên xuống lầu tìm Hạ Ngôn, thông báo ba căn phòng trống dọn dẹp sạch sẽ.

 

Hạ Ngôn xua tay hiệu , về phía mấy đối diện.

 

“Các đến đúng lúc, phòng trống. Đều thẻ tích lũy chứ?”

 

Một nhóm đối diện điên cuồng gật đầu, quả thực cảm thấy may mắn.

 

Trước đây đội của họ bao nhiêu đến đây đều gặp thất bại.

 

Lúc nào cũng hết phòng, họ chỉ đến thử một chuyến, .

 

Haha, chờ về khoe khoang một chút, mấy tên đồng đội chẳng tức đến méo cả mồm .

 

“Lúc ở chi nhánh đều .”

 

“Vậy , đây là thẻ phòng, chi phí hôm nay sẽ trừ thẳng thẻ.”

 

Hạ Ngôn chống cằm họ rời .

 

Nhìn bóng lưng, một gia đình hai hòa thuận vui vẻ, vai kề vai, đó rẽ sang bên cạnh một cái máy nào đó.

 

“Buổi tối… hì hì…”

 

Hạ Ngôn: ???

 

.

 

Giờ mà còn cho cô ăn cơm ch.ó ?

 

 

Loading...