Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 244: Vừa gặp mặt hôm qua

Cập nhật lúc: 2025-11-16 15:49:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Nếu nhớ nhầm, ngài là cha của Tang Du?”

 

Hạ Ngôn dậy khỏi ghế mây, đàn ông trung niên đối diện bộ râu trắng dài cằm.

 

Ông : “ , là Tang Chính Dịch, hôm qua chúng gặp mặt.”

 

Hôm qua, hai chị em Tang Du vây quanh cô, dường như lưng họ còn một cặp vợ chồng đó, nhưng cô kịp chào hỏi thì đội Tiên Phong ngắt lời, và ngay đó cô rời .

 

Hạ Ngôn hiệu mời ông xuống chuyện.

 

“Xin , ngài ơn nhắc một nữa, tiếng pháo nãy lớn quá, rõ.”

 

Tang Chính Dịch ho khan một tiếng, ánh mắt từ tòa nhà khách sạn lộng lẫy chuyển sang khu vực an rộng rãi. Cả tòa nhà bao bọc trong một lớp bảo vệ, là nơi an nhất giữa loạn lạc.

 

Ông càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng.

 

“Bà chủ Hạ, tìm Trử tư lệnh, cô ông ?”

 

Mặc dù chỗ bà chủ Hạ thể nhiều cơ hội việc hơn, nhưng ông mới tiếp xúc với cô, hiểu rõ tình hình. Nếu hỏi thẳng thì thể để ấn tượng .

 

Ông cũng nhận thấy rằng cả chi nhánh lẫn tổng bộ đều tuyển thêm nhân viên, cho thấy bà chủ Hạ ý định tuyển dụng. Cách nhất vẫn là tự tìm cơ hội hợp tác với cô.

 

thế nào để hợp tác đây?

 

Tang Chính Dịch nhất thời nghĩ phương án hợp tác nào thể thuyết phục cô, đành một bước tính tiếp.

 

“Trử tư lệnh , ông chắc đang ở lầu, tầng ba mươi hai. Ngài cứ thang máy lên là .”

 

Hạ Ngôn chỉ tay về phía cửa, tiễn Tang Chính Dịch rời , đó nhắm mắt ngủ trưa. Mặc cho tai vẫn thấy tiếng động ầm ầm và tiếng zombie gầm rú ngừng, cô vẫn thể ngủ một cách yên bình.

 

Trong thang máy chỉ một Tang Chính Dịch. Ông liếc camera giám sát trần, rút tay đang định bấm nút .

 

Không thì thôi, thì kinh ngạc. Bà chủ Hạ e rằng là trời phái xuống để cứu vớt nhân gian.

 

Ông giấu nổi sự phấn khích trong lòng, cảm thấy câu xưa “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc” thật lý.

 

Nếu các căn cứ xung quanh cùng bài xích, thì họ rời bỏ nơi cũ, dấn một hành trình vô định?

 

Con đường tưởng chừng là đường cùng, ngờ trở nên tươi sáng.

 

Tang Chính Dịch siết chặt nắm tay, trong lòng một kế hoạch sơ bộ.

 

Vừa bước khỏi thang máy, Trử tư lệnh đang cầm ống nhòm, tham mưu bên cạnh đang báo cáo tình hình mới nhất. Ông thức thời, tiến lên phiền, lặng lẽ vòng quanh tầng ba mươi hai.

 

Một lát , Trử tư lệnh vẫy tay gọi ông : “Ông đến đây việc gì?”

 

Ngay từ lúc ông bước khỏi thang máy, Trử Vạn Phu chú ý đến ông. Vết nứt mặt và tay rõ ràng là vết thương do xuyên qua cánh cổng dịch chuyển mà vội vã đến. Nói là rảnh rỗi đến xem náo nhiệt thì ông tin.

 

Đối mặt với ánh mắt của năm sáu với hàm ý nếu ông dám dối, họ sẽ đưa ông về thẩm vấn kỹ lưỡng, Tang Chính Dịch hắng giọng, hết giới thiệu sơ qua về bản , đó tiện thể đưa vấn đề rằng nhóm tàn tật đằng ông đang cần công việc để tự nuôi sống bản .

 

“Để gây thêm gánh nặng cho căn cứ, mạo hiểm đến đây xem việc gì thể . Không cần nhiều tinh hạch, chỉ cần mỗi ngày thể một bữa ăn c.h.ế.t đói là .”

 

Ông với lời lẽ chân thành, thái độ khiêm tốn.

 

Trử Vạn Phu ấn tượng sâu sắc với nhóm sống sót mới cứu . Gần bốn năm tận thế, những bình thường mất tay, mất chân mà vẫn sống sót đến bây giờ quả là một kỳ tích, cho thấy căn cứ trưởng dốc nhiều tâm huyết để bảo vệ họ.

 

Trử Vạn Phu nảy sinh lòng kính trọng, nhưng sẽ dễ dàng đồng ý.

 

“Ý tưởng của ông , nhưng bên ngoài là chiến trường, dị năng giả còn khó đảm bảo sống sót, huống chi là các ông. Quay về , căn cứ sẽ thông báo công việc công khai.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-244-vua-gap-mat-hom-qua.html.]

Ông sẽ lời đặc biệt chăm sóc, đó là sự bất công với những khác.

 

Tất cả trong căn cứ đều một cái miệng, đều cần dùng tinh hạch để mua thức ăn. Trên điểm , đều bình đẳng.

 

Nếu là lãnh đạo mà mở cửa , liệu những bên bắt chước theo, liệu nhận hối lộ để ưu tiên sắp xếp công việc ?

 

Trử Vạn Phu giơ ống nhòm lên.

 

Tang Chính Dịch, đạt mục đích, cảm thấy hành động của ông là hợp lý. Nếu ở vị trí , cũng sẽ đưa lựa chọn tương tự.

 

Không còn cách nào, đời vốn sự công bằng và chính trực tuyệt đối.

 

Ông nản lòng, chào từ biệt lối cầu thang bộ, định quan sát từng tầng xem cơ hội kinh doanh phù hợp nào .

 

ngờ thể bước cánh cửa cầu thang rộng mở, giống như một lớp kính trong suốt ngăn cản. Mãi đến tầng ba, lớp cản trở đó mới biến mất.

 

Tang Chính Dịch ngẩng đầu lên, thấy quán lẩu và quán nướng đang cùng kinh doanh trong một dãy, nhân viên qua , robot chuyên nghiệp ở cửa mời khách. Đi tiếp trong, cánh cửa đen kịt của một cửa hàng đóng kín, đó dán dòng chữ đang sửa chữa.

 

Ông thở dài, tiếp tục xuống tầng hai. Trên dãy quầy ăn dài chất đầy thức ăn gọn gàng, phía treo khẩu hiệu tự lấy tự phục vụ, chỉ vài nhân viên đang dọn dẹp bàn ghế, khách hàng ăn uống trật tự.

 

Con đường nhân viên phục vụ khả thi, xem thử những thứ khác.

 

Tang Chính Dịch bước đại sảnh, qua những bức bích họa sang trọng, khu vực an , yên màn chắn bảo vệ.

 

Nhìn bãi đất tan hoang, từng viên tinh hạch với các cấp độ khác lặng lẽ quyến rũ ông.

 

Cách đó xa, một đội nhỏ di chuyển nhanh chóng, nhặt tinh hạch giữa đống đổ nát, thỉnh thoảng né tránh dị năng giáng xuống từ trời, bỏ sót ít những mảnh tinh hạch nhỏ.

 

Đôi mắt Tang Chính Dịch sáng rực, cố gắng đè nén ham xa trong lòng.

 

Từng trải qua đói rét, chứng kiến sức mua tuyệt đối của điểm tích lũy, những viên tinh hạch mắt ngừng tác động đến ông.

 

Lý trí còn sót mách bảo ông thể, đây là của chính quyền. Nếu thể nhặt thì những cư dân trong tòa nhà xông xuống nhặt hết , gì đến lượt ông.

 

Tang Chính Dịch nhắm mắt , khi mở , bên cạnh ông thêm một .

 

Hạ Ngôn uống một ngụm nhài, lúc đang nhẹ nhàng nhấp môi. Có lẽ cho quá nhiều nên uống đắng.

 

Cô nhíu mày lớp xác zombie dày đặc bên ngoài khu vực an . Máu bẩn quá nhiều đến mức thấm lớp bùn, dính nhớp nháp và còn kéo sợi. Mảnh vụn tay chân lộ xương rải rác, tất cả các đội nhỏ đều đeo mặt nạ phòng độc.

 

“Thế , chuyện với Trử tư lệnh về việc dọn dẹp chiến trường,” cô lầm bầm.

 

Tang Chính Dịch giật : “Bà chủ Hạ, chúng thể việc đó!”

 

Có việc !

 

Không ngờ Hạ Ngôn liếc ông, chậm rãi một câu: “Không , trả điểm tích lũy. Việc giao khoán cho Trử tư lệnh , chuyện trả tinh hạch nữa. Ông đúng , Trử tư lệnh?”

 

Cô mỉm đang đến và tăng âm lượng lên.

 

Trử Vạn Phu khựng bước chân, thậm chí cảm giác về.

 

Ánh mắt Tang Chính Dịch bên cạnh lộ rõ vẻ mừng rỡ che giấu , Trử Vạn Phu còn gì mà hiểu, thầm mắng thói của bên A.

 

“Được, cứ theo lời bà chủ Hạ . Ông bao nhiêu quyền?” Ông hỏi Tang Chính Dịch.

 

Tang Chính Dịch vội vàng : “Trừ năm trong gia đình chúng thì còn hai mươi lăm nữa.”

 

Trử Vạn Phu : “Được. Công việc chính là dọn dẹp sạch sẽ xác c.h.ế.t bên ngoài. Tự lo an nguy, việc nhanh nhẹn. Mỗi một ngày hai tinh hạch cấp một, nếu đồng ý thì đưa đến.”

 

 

Loading...