Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 236: Phân chia thế nào

Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:54:36
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tang Chính Dịch con gái, thở dài nặng nề, lau khô nước mắt mặt cô.

 

"Đứa con gái vô tâm vô phế của , đừng lo cho , c.h.ế.t ngay ."

 

Tang Du thấy từ c.h.ế.t thì da đầu run lên, cả run rẩy mạnh, xông lên bịt chặt miệng cha, ánh mắt đầy cầu xin.

 

"Con xin ba, đừng những lời như . Con, và chị đều thể thiếu ba, ba nhất định khỏe mạnh."

 

Tang Du sợ ông những lời tiêu cực, đầu sang một bên với Hổ Tử: "Anh Hổ Tử, mau ăn , mì sắp nguội ."

 

Hổ Tử phát hiện dù dùng sức thế nào, bát mì bò vẫn cách xa Tang Chính Dịch.

 

"Biết ." Anh cúi đầu, vẻ mặt thất vọng xa, lưng với họ mà nuốt chửng.

 

Mùi thơm của mì dần tan biến trong khí, Tang Du nhịn khịt mũi, nuốt nước miếng.

 

Đến cô còn như , những khác càng chịu nổi. Họ run rẩy di chuyển chân theo Hổ Tử, phát tiếng hít hà, bụng réo lên như sấm.

 

Chú độc tay đang xổm bên cạnh lẽ đói quá phát điên, cơn giận bùng lên lúc .

 

"Lãnh đạo Tang, ông nghĩ cách . Chúng theo ông cũng là ít thời gian. Trước đây từ căn cứ khác đến lôi kéo, chúng đều kiên trì ở với ông. Bây giờ chỉ còn một tinh hạch, dùng hết cho một , lẽ nào mạng chúng rẻ mạt nên c.h.ế.t đói ?"

 

Giọng của ông lớn nhỏ, những gần đó đủ .

 

Tang Du nghĩ rằng đều thấy sự hy sinh của cha cô, lúc sẽ lên tiếng bênh vực, nhưng ngờ cả đám đều im lặng hơn nào.

 

Chú độc tay vẻ mặt kích động, dậy dùng cánh tay tròn cụt một đoạn vẽ một vòng tròn. "Hãy quần áo chúng , cái bụng trương phình vì đói của bọn trẻ. Bà chủ Tang , tin trong túi ông còn một tinh hạch nào. Quả nhiên là hoạn nạn mới thấy lòng , việc ông quá khiến lạnh lòng."

 

Tang Chính Dịch ông đói nên trong lòng bực bội, vốn tranh cãi với ông . Thấy ông càng lúc càng quá đáng, bắt đầu bịa đặt lung tung khiến những khác ông với ánh mắt đúng, ông tức giận ho khan.

 

Tang Du thấy ông phân lớn nhỏ, dứt khoát vứt bỏ phẩm chất còn đầu, dậy đối đáp.

 

"Mão nhị tử, câm miệng . Ông còn mặt mũi theo chúng lâu ? Ông thấy căn cứ nào thể nuôi rảnh rỗi, còn ba ngày phát vật tư miễn phí một ?

 

Lại còn đến lôi kéo các , c.h.ế.t . Nếu các năng lực như , tại lúc zombie tấn công bảo vệ căn cứ?

 

Lúc các căn cứ xung quanh bài xích các gì? Còn căn cứ khác , lương tâm thế nào ? Nếu để mua cho các một con đường sống, chúng nghèo đến mức chỉ còn một tinh hạch ? Chỉ cần thêm một tinh hạch nữa thể trơ mắt ba gầy gò như thế ?"

 

Tang Du càng nghĩ càng tức giận, giọng run run thành một đường thẳng, tầm mờ rõ. Không là tức lạnh, cô run rẩy kịch liệt, đầu óc trống rỗng, trong lòng một ngọn lửa bạo tàn phát tiết.

 

hung hăng quét từng một, giận họ điều, giận cha tại tiếc giá cứu họ.

 

Ban đầu, căn cứ nhà họ Tang các căn cứ xung quanh liên hợp chèn ép. Lúc buộc di dời còn gặp của mấy căn cứ đó chặn cửa.

 

Họ vô liêm sỉ la lớn căn cứ sẽ thu nhận bất kỳ dị nhân thực lực nào đến ở, mỗi quyết định căn cứ sẽ thưởng một tinh hạch cấp hai.

 

Tang Chính Dịch kinh hãi, đối phương đây là g.i.ế.c c.h.ế.t họ một cách công khai. Một đội dị nhân thể bao xa trong tận thế?

 

dù Tang Chính Dịch khuyên ngăn thế nào cũng thể lay chuyển mong định của các dị nhân.

 

Cuối cùng chỉ còn một già yếu bệnh tật như những chú ch.ó bỏ rơi, đáng thương cầu xin một nơi để . Chỉ là ánh mắt khinh bỉ của đối phương quá chói mắt, họ chỉ thể đến cầu xin Tang Chính Dịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-236-phan-chia-the-nao.html.]

 

"Thị trưởng Tang, ông thể bỏ rơi chúng ." Họ quỳ xuống dập đầu, những đứa trẻ nhỏ đáng lẽ đang ở tuổi ngây thơ lúc cũng lộ ánh mắt tuyệt vọng.

 

Tang Chính Dịch trong thời bình là thị trưởng ở đây, luôn thanh liêm, tận tụy. Trước đây là một thị trưởng thương yêu dân chúng, bây giờ cũng sẽ đổi.

 

"Các bà, các ông mau dậy, chỉ cần đồng ý, Tang Chính Dịch tuyệt đối sẽ bỏ rơi ." Tang Chính Dịch cúi xuống đỡ từng dậy, vỗ mạnh mu bàn tay họ. "Yên tâm."

 

Tiếng vỗ tay lác đác vang lên.

 

" là một màn kịch hy sinh quên . Sớm Thị trưởng Tang là rộng rãi, chắc cũng sẽ bỏ chút tinh hạch vì đường sống của những thôi."

 

Người đối diện nham hiểm, vung cây côn răng sói vai. "Không cần nhiều, đầy cái túi ."

 

Tang Chính Dịch : "Mấy đừng quá đáng. Một đám già yếu bệnh tật sống sót dễ dàng, còn thu tinh hạch để mua mạng ?"

 

Đối phương ha ha , ném cây côn răng sói lên vai. "Lão thị trưởng, họ giá trị chứ? Chợ đen qua ?"

 

Nhóm yếu thế giá trị lập tức liên tưởng đến điều gì đó, thể run rẩy như sàng, đặt hy vọng cuối cùng Tang Chính Dịch.

 

Người đó lạnh lùng tiến đến, thì thầm tai ông: "Thêm cả song Kiều nhà ông nữa, chẳng lẽ đáng giá ?"

 

Hắn chằm chằm hai cô con gái nhà họ Tang đang đội mũ che kín phía ông, dùng giọng nhẹ thể nhẹ hơn.

 

"Coi như nể tình ông từng cứu mạng một , bậc thang thì bước xuống , ông , cũng coi như báo ân."

 

Hắn thẳng dậy, vỗ vai Tang Chính Dịch, ném chiếc túi vải lòng ông, khiêu khích : "Nhớ đổ đầy nhé."

 

Tang Chính Dịch im lặng ngước mắt, những dị nhân quen thuộc đối diện. Đó là chỗ dựa vốn thuộc về , giờ trở thành thế lực áp bức .

 

"Hổ Tử, lấy hết tinh hạch ."

 

"Vâng."

 

"Ba." Tang Du thể thêm nữa, giằng tay chị gái , bất chấp tất cả xông lên. "Tại là nhà đưa tinh hạch? Phải là họ đưa."

 

Nhiều tinh hạch như thể tìm bà chủ Hạ thuê thêm phòng. Cả nhà họ lo ăn lo mặc.

 

Ba mau con. Tang Du điên cuồng nháy mắt, dùng khẩu hình nhắc nhở, bà chủ Hạ, biệt thự, đồ ăn đặt qua ứng dụng.

 

Tang Chính Dịch trạng thái đột ngột của cô cho hoảng sợ, liếc đối diện sợ biến cố, dùng sức kéo cô , giận dữ quát: "Về , chuyện liên quan gì đến con. Hổ Tử, đổ hết tinh hạch ."

 

Hổ Tử do dự, lời lão gia tiếc những tinh hạch sẽ đổ sông đổ biển, chậm chạp chịu đổ hết.

 

Tang Du sốt ruột kêu lên: "Hổ Tử đổ. Để họ cũng đưa tinh..."

 

Đột nhiên, mắt cô mơ hồ, thấy cô kéo cha , chị gái và Hổ Tử trực tiếp biến mất tại chỗ. Khi xuất hiện trở , chỉ thấy cha đột nhiên ngã xuống, trán vết máu. Tiếp theo là , chị gái và Hổ Tử. Cô còn kịp hét lên, cơn đau nhói trán ập đến, mắt lập tức tối sầm.

 

"Hù, hù." Tang Du đột nhiên tỉnh , thở hổn hển, mắt đầy kinh ngạc và sợ hãi. Có dị nhân phục kích. Họ đều c.h.ế.t, , đúng, đó là hiện thực.

 

Đột nhiên cô kêu lên một tiếng đau đớn, đầu óc đột nhiên đau nhói như hàng ngàn cây kim đâm, chống cự mà ngất .

 

 

Loading...