Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 227: Đã cho thuê hết

Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:35:55
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Thư giãn nào, mỗi chỉ thuê một căn, cũng để cơ hội cho khác chứ.”

 

Hạ Ngôn về phía Trử Vạn Phu, ông phá hỏng quy tắc.

 

Mặc dù cho ai thuê thì cô cũng thu Tinh Hạch như , nhưng như cô , những khác cũng cần cơ hội .

 

Trử Vạn Phu : “Được, một căn. Thời gian thuê tối đa là nửa năm, đúng ? Khi hết hạn quyền ưu tiên gia hạn ?”

 

Hạ Ngôn đáp: “Có. Hơn nữa, một tuần khi hợp đồng hết hạn, sẽ nhận thông báo về việc gia hạn , cứ tự lựa chọn.”

 

Cách hài lòng tất cả . Họ so kè với , mỗi đều thuê nửa năm.

 

Sau khi giúp họ xong thẻ tích điểm và thu tiền thuê nhà, đáng lẽ thu về 5,4 triệu điểm. Tuy nhiên, vì khách hàng mang theo đủ Tinh Hạch, Hạ Ngôn thể giao đủ trong vòng ba ngày. Nếu đủ điểm để thuê nửa năm thì sẽ tính theo giá thuê tháng.

 

Nghe cô , vài đối diện thở phào nhẹ nhõm.

 

1,08 triệu điểm là một con nhỏ. Phải cần tới 108 viên Tinh Hạch cấp năm, gần như lấy một nửa vốn liếng của họ.

 

Hạ Ngôn giới thiệu chi tiết quy tắc biệt thự một nữa, đó để hệ thống đưa họ đến hòn đảo tư nhân tương ứng.

 

Vì Trử Vạn Phu là thuê đầu tiên, đảo 4 thuộc về ông , cần di chuyển vị trí.

 

Ông im lặng từng bóng rời , lên tiếng giữ chân Hạ Ngôn khi cô cũng đang chuẩn rời .

 

“Xin chờ một chút, chuyện gặp cô.”

 

Hạ Ngôn đầu : “Mời .”

 

bàn với cô một phi vụ ăn lớn.” Trử Vạn Phu thuật sơ qua những chuyện gần đây, nhấn mạnh rằng dân ở nhiều căn cứ phía Bắc đang mắc kẹt, và rằng dân mới bổ sung căn cứ hiện tại đang thiếu quần áo và công cụ sưởi ấm. Ông hy vọng cô thể cung cấp thêm một đợt vật tư để hỗ trợ.

 

Lời của Trử Vạn Phu chính thức, và từ “hỗ trợ” cũng mang nhiều ý nghĩa.

 

Hạ Ngôn hiểu ý ngay lập tức nhưng chiều theo, tặng thẳng cho ông một cái lườm: “Vật tư thì , nhưng miễn phí.”

 

Cô nghĩ thầm, còn trẻ mà học thói bủn xỉn như , thật sự phù hợp ?

 

Trử Vạn Phu : “Đó là điều đương nhiên, chi phí sẽ do chịu trách nhiệm bộ, chỉ cần bà chủ Hạ cung cấp quần áo.”

 

Ông chỉ là nhất thời đổi thói quen chuyện, hề ý định lấy . Ngay đó ông bổ sung:

 

“Hơn nữa, cửa hàng bên cạnh thể cung cấp miễn phí cho cô sử dụng, chỉ hy vọng bà chủ Hạ thể nể tình đồng bào mà giúp chúng một tay.”

 

Ông dùng từ “chúng ”.

 

Hạ Ngôn nghiêng đầu, mơ hồ cảm thấy câu gì đó , nhưng tìm nguyên nhân.

 

...

 

chi nhánh cửa hàng, phát hiện lẽ là giờ đóng cửa nhưng đèn vẫn sáng.

 

“Tiểu Uyển, cô vẫn nghỉ ngơi?”

 

Tiểu Uyển chớp chớp mắt: “Ông chủ, ngài .”

 

Lại?

 

Hạ Ngôn đoán là cô thấy lúc hệ thống triệu tập Trử Vạn Phu. Cô ừ một tiếng bâng quơ, mở khóa cửa, kéo khóa áo khoác lông vũ lên cao nhất, nửa khuôn mặt giấu bên trong, kéo chặt mũ áo, hít một sâu mở cửa bước .

 

Gió lạnh cắt da mặt ập đến, những tinh thể băng vụn đập mặt thật sự chút đau, ấm đều thổi tan hết.

 

Cố gắng bước cửa hàng bên trái, bên trong đang dọn dẹp vệ sinh. Thấy cô bước , họ chào hỏi bằng âm thanh nặng nề.

 

Căn phòng lớn, quy mô tương tự cửa hàng hoa của Phúc Nương. Vì lâu ngày thuê nên sàn nhà và tường đầy bụi bẩn.

 

Nói là dọn vệ sinh, thực chất chỉ là quét dọn sàn nhà, cũng điều kiện nào khác. Nước uống họ còn mua bằng tiền, thể dùng để lau sàn.

 

Lớp bụi dày cộp khi họ quét lập tức bay đầy phòng, rơi xuống mũ và vai thành một lớp rõ ràng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-227-da-cho-thue-het.html.]

Hạ Ngôn nhíu mày lùi , tiện thể gọi một tiếng lớn để họ cũng bước ngoài.

 

Quét dọn theo cách tốn công dễ hít phổi. Chi bằng đợi ngày mai để Gấu Gấu mang máy hút bụi đến hút sẽ tiện hơn.

 

“Các cần quản nữa, cứ trực tiếp đến bệnh viện.”

 

Chỉ là cơn gió quá lớn, hai bước lùi một bước, chẳng khác gì đang nhảy múa.

 

Mặc dù Hạ Ngôn hệ thống bảo vệ, nhưng cảm giác lạnh lẽo mà cô nên cảm nhận thì hề giảm chút nào.

 

Đừng là cô, ngay cả hai cũng khó khăn, chỉ thể dựa tường mà dịch chuyển về phía .

 

Nếu dụng cụ thì mấy... Hửm? Cô xe.

 

Sao quên mất nó chứ, chắc chắn là do trong đầu nhiều nước quá, gió lạnh thổi xoay chuyển .

 

Cô lấy chiếc xe RV khỏi ô hệ thống, nó đáp xuống đất với tiếng đùng. Cô bỏ một câu “Mau lên xe”, nhảy lên ghế lái chính.

 

Ngay đó, hai lên xe ghế phụ. Lông mi đóng đầy sương trắng chớp động, họ co rúm run rẩy.

 

Hạ Ngôn xoa xoa đôi tay đỏ ửng vì lạnh, ấm từ quạt sưởi và điều hòa cùng lúc hoạt động mới dần dần khiến cô dễ chịu hơn.

 

Nhả côn, đạp ga, chiếc RV phóng về phía bệnh viện.

 

Trong căn cứ vốn điện, nhưng lúc vài ô cửa sổ dán màng mỏng phát ánh sáng sáng hơn nhiều so với nến. Những cái bóng khổng lồ xuất hiện từ các góc, che khuất ánh sáng, thu nhỏ và biến mất, ngừng qua .

 

Cổng bệnh viện đóng chặt, phía cánh cửa rèm dày để chắn gió. Đèn pha của chiếc RV chiếu thẳng khiến thứ như ban ngày. Có một góc rèm nhấc lên, một khuôn mặt thăm dò ló .

 

Người đó nhận đây là chiếc RV độc quyền của bà chủ Hạ, liền vẫy tay về phía , vài lao vén tấm rèm dày nặng lên.

 

Hạ Ngôn đỗ chiếc RV ngay cửa, đèn xe và ấm vẫn bật.

 

Ba nhảy khỏi xe và chạy nhanh bệnh viện. Cánh cửa đóng phía , tấm rèm buông xuống, thực sự cách ly gió lạnh, mặc dù nơi đây cũng hẳn là ấm áp.

 

Hạ Ngôn phủi vai, tuyết rơi xuống hòa lớp bùn khô cằn biến mất.

 

Đột nhiên động tác dừng , cô mới phát hiện một nhóm sống sót đang thành đống ở góc đại sảnh. Đôi mắt trũng sâu cô một cách vô hồn, tiếng động.

 

Trong khí chỉ còn tiếng khậc khậc do gió thổi màng nhựa và thỉnh thoảng là tiếng hít thở dồn nén vì cố gắng chịu đựng cơn đau từ đám đông.

 

Và cô ở cửa đối diện với họ.

 

Ở giữa đại sảnh một lò sưởi cháy rực, cố gắng tỏa nhiệt ấm căn phòng trống trải.

 

Trong sự tĩnh lặng , tiếng củi khô kêu lách tách mang theo một cảm giác hư ảo, bồng bềnh.

 

“Bà chủ Hạ, Trử tư lệnh cô đến thì lên thẳng tầng ba.”

 

Hạ Ngôn đột nhiên tỉnh táo , thu hồi ánh mắt, gật đầu theo vị trí cầu thang trong ký ức.

 

Không ngờ các bậc thang cũng đầy , , thì đúng hơn.

 

“Làm phiền nhường đường một chút, để chúng lên.” Nhân viên .

 

Một còn chút sức lực thì co chân , còn đa nhắm mắt cuộn tròn , thở yếu ớt.

 

Nhân viên còn cách nào khác, đành bước lên giúp dọn một trống nhỏ.

 

Càng lên cao, tình trạng của những sống sót càng tồi tệ. Da mặt xám xịt, tái nhợt, thậm chí kéo cổ áo than nóng. Nhân viên y tế bên cạnh thì giữ chặt họ, bảo rằng đó chỉ là ảo giác.

 

“Bà chủ Hạ, Trử tư lệnh đang đợi cô ở bên trong.”

 

Vượt qua góc cua, nhân viên đưa cô đến cửa một văn phòng bác sĩ dừng .

 

Cửa văn phòng mở rộng. Cô thấy cảnh tượng hỗn loạn nhưng trật tự bên trong:

 

Hơn mười sống sót đóng băng và bất tỉnh đang giường dã chiến. Bác sĩ lượt kiểm tra nhịp tim và thở. Trử Vạn Phu và vài nhanh chóng cởi bỏ quần áo ẩm ướt và lạnh lẽo của thương, dùng khăn khô lau quần áo khô. Hai binh sĩ khiêng đầu và chân đưa họ hành lang, đó khiêng một bất tỉnh khác .

 

 

Loading...