Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 225: Niềm Tin Kỳ Lạ

Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:19:46
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chi nhánh đầu tiên của Quán Trọ Nghỉ Dưỡng đóng cửa đúng giờ.

 

Tiểu Uyển để một bộ đèn tối, vẫn thong thả trong đại sảnh tầng một. Tối nay chút khác biệt, gió lơ lửng trong trung, những bông tuyết mới mềm mại bay lượn. Xa xa, những canh gác ở quảng trường trung tâm co ro chen chúc thành một khối như chim cánh cụt cúi đầu.

 

Sao họ hành lang trốn gió?

 

Tiểu Uyển nghịch dòng nước, cảm thấy chút khó hiểu.

 

Chẳng mấy chốc cô thấy một vầng hào quang lơ lửng quảng trường trung tâm, từ một khối tròn dần mở rộng thành hình bầu dục. Những vây quanh mới bắt đầu động tĩnh.

 

Lúc , một bàn chân đầy băng vụn chậm rãi bước từ bên trong, kế đến là ống quần cứng đơ, áo khoác kêu cà bòm cà bèm, cuối cùng là một khuôn mặt băng tuyết bao phủ.

 

Hai trong đám đông chạy . Một xổm xuống, giúp đưa gần như đông cứng lên lưng, lời nào mà chạy về phía bệnh viện dã chiến duy nhất.

 

Tiếp theo, thứ hai ngã khỏi vầng hào quang, thứ ba, thứ tư…

 

Hai đàn ông vạm vỡ chủ động hai bên vầng hào quang, gánh nhiệm vụ đưa những truyền tống đến giao cho đồng đội cõng .

 

Đột nhiên tình huống đổi. Ngoài những sống sót, theo vầng hào quang còn gió tuyết dữ dội tràn tới. Cơn gió mạnh thổi qua lối chật hẹp, lực gió giảm mà còn tăng, khiến những bên ngoài vững.

 

Những mảnh tuyết lạnh buốt quất mặt đau rát, mí mắt gần như đóng băng thể mở . Chiếc mũ đầu giống như giấy ướt, một cơn gió lạnh lùa qua trán buốt đến mức chỉ .

 

Ngay cả hai đàn ông vạm vỡ cũng gió thổi xiêu vẹo. Họ cúi lưng, một tay che đôi mắt dễ tổn thương, cố gắng xác định vị trí của những sống sót.

 

Những sống sót yếu ớt thể chống chọi? Những còn thể tự bước khỏi cửa, những gần như “đẩy” tới. Chân họ nhanh hơn , cả nghiêng ngả, ngã lăn đất, khiến những tiếp ứng bên ngoài càng thêm vất vả.

 

“Nhanh lên! Nhanh lên!”

 

Tiểu Uyển đang xem hứng thú thì thấy một nhóm binh lính huấn luyện bài bản chạy nhanh qua cửa. Trử tư lệnh đầu liếc , đáy mắt thoáng hiện một tia dị sắc, nhưng khi thẳng về phía thì trở vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

 

Tiểu Uyển hiểu ý ông , nhưng điều đó khiến cô dừng xem tiếp.

 

Khi đội quân đến quảng trường trung tâm, vài dị nhân hệ gió bước , hợp lực dùng dị năng kiểm soát tốc độ gió. Những nhanh nhẹn nhân cơ hội luồn luồng gió, đưa từng sống sót khỏi miệng gió.

 

Hai đàn ông vạm vỡ lúc mới thời gian thở dốc. Họ ôm đầu xổm sang một bên, chỉ cảm thấy trong đầu đau nhói như hàng nghìn cây đinh sắt đ.â.m .

 

Sau trận oanh tạc của gió mạnh trong vầng hào quang, cơn gió ở đây chẳng khác nào cô em gái nhỏ.

 

Khi mười đội quân yên tại chỗ động đậy, các đội còn lập tức thế những kiệt sức.

 

Mười phút , những bước từ vầng hào quang còn là những sống sót bình thường nữa, mà là đồng đội và quen của họ.

 

Tất cả đều tinh thần phấn chấn. Ngay cả nhóm đầu tiên còn đang thở dốc cũng xích gần, ánh mắt háo hức quét qua từng khuôn mặt đỏ bừng.

 

Không .

 

Cái cũng .

 

Mép vầng hào quang bắt đầu mờ .

 

“Mau, thế!” Trử Vạn Phu lệnh. Lực lượng đang chờ lệnh lập tức nối tiếp chui , tiếp quản nhiệm vụ tìm kiếm sống sót.

 

Khi cuối cùng biến mất trong vầng hào quang, dị nhân truyền tống đang cố gắng duy trì ngất , tứ chi lạnh cóng và cứng đờ. Cô dốc hết sức để kiên trì đến cuối cùng và chống đỡ cho đến khi một nhóm khác .

 

Trử Vạn Phu : “Mau đưa cô đến bệnh viện.”

 

“Vâng.”

 

Phần căng thẳng nhất qua, bây giờ sẽ đến một vấn đề khó khăn khác...

 

Trử Vạn Phu về phía nơi ánh đèn lờ mờ, bóng lố nhố — bệnh viện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-225-niem-tin-ky-la.html.]

Ông rõ bệnh viện đơn sơ đến mức nào. Tất cả t.h.u.ố.c men và nhân viên y tế đều vô cùng thiếu thốn, hơn nữa quá nhiều tê cóng, ngay cả việc sưởi ấm và giường bệnh cũng là một vấn đề.

 

Tất cả các đội dị năng đều ông sắp xếp bệnh viện, hoặc nhóm lửa để sưởi ấm, hoặc tạm thời đóng vai y tá nhỏ. Dù bác sĩ chuyên nghiệp, dù họ lòng cứu đến , gặp điều hiểu vẫn xử lý .

 

Áp lực vô cùng nặng nề.

 

Trử Vạn Phu khẽ cụp mắt, liếc nhà hàng tắt đèn, đầu óc cuồng suy nghĩ biện pháp đối phó chậm rãi theo kịp đại đội phía .

 

Đột nhiên, ông như cảm thấy điều gì đó, vội đầu

 

Tại vị trí vầng hào quang xuất hiện quảng trường trung tâm, một bóng dáng quen thuộc đang nghiêng đầu suy nghĩ.

 

Cùng lúc đó, Tiểu Uyển dậy sững . Cô đầu hành lang tối om và cánh cửa khóa chặt, dụi mắt về quảng trường trung tâm.

 

Ông chủ ở đó?

 

háo hức cửa kính định chào ông chủ, nhưng giây tiếp theo phát hiện gì đó đúng...

 

Khoảnh khắc thấy bóng dáng bà chủ Hạ, Trử Vạn Phu mới thật sự cảm nhận thế nào là mong mỏi tha thiết. Ông thể thừa nhận rằng nếu bà chủ Hạ chịu tay giúp đỡ, tất cả lo lắng của ông lúc đều thể giải quyết.

 

Trử Vạn Phu cố gắng kiềm chế sự vui mừng: “bà chủ Hạ.” Cuối cùng cô cũng xuất hiện.

 

Nghe gọi tên, "cô " — theo thiết lập nhân vật — ngẩng đầu lên, nở nụ tươi tắn, vẫy nhẹ một tay: “Hai~”

 

Tiểu Uyển mở to mắt. Đó ông chủ!

 

Hình như "cô " cũng nhận điều đó, lập tức thu tay , kìm nén khóe môi, gật đầu với vẻ lạnh nhạt: “Trử tư lệnh.”

 

Trử Vạn Phu khựng . Sự nhiệt tình trong lòng dội một gáo nước lạnh, đầu óc tỉnh táo hơn hẳn.

 

"bà chủ Hạ" thấy ông chỉ , trong lòng sợ, thầm trách sơ suất. Cô sắp xếp ngôn từ, cố bắt chước giọng điệu của chính chủ: “Trử tư lệnh, ngài hứng thú với biệt thự riêng ? Giá ưu đãi, lượng hạn, thể dẫn bạn bè xách vali đến ở.”

 

Nói xong, "cô " phấn khởi dựng tai lên, chỉ đợi ông đồng ý để đá ông gian ảo, nhường chính chủ tự giải thích.

 

“Biệt thự...” Trử Vạn Phu lộ cảm xúc, đ.á.n.h giá "cô " từ đầu đến chân, cố gắng tìm sơ hở.

 

"bà chủ Hạ" nửa nửa , cũng thúc giục.

 

Quả thật quá giống.

 

Trử Vạn Phu : “bà chủ Hạ, cô đến , đèn nhà hàng sáng lên cũng nhỉ?”

 

đáp: “Lãng phí tài nguyên lắm. ngài đúng, bật lên một lát cũng .”

 

búng tay một cái. Đèn ở tầng một và tầng hai của chi nhánh Quán Trọ Nghỉ Dưỡng lập tức sáng lên. Cô mỉm ông, như thể đang : thế thì ngài tin chứ?

 

Với tâm trạng khó tả, Trử Vạn Phu tin, vì ông thấy cửa hàng trưởng Tiểu Uyển đang cạnh cửa sổ, vẻ mặt bình thản, chống cằm họ.

 

Ông nghĩ, quả thực lý do gì để nghi ngờ nữa.

 

“Vậy . đưa ngài . Kiên nhẫn chờ một lát. Khách hàng đến đủ, sẽ dẫn tham quan.”

 

Không từ khi nào bà chủ Hạ đến gần. Cô nhẹ nhàng đẩy lưng ông.

 

Những lời cuối cùng vẫn còn vang bên tai, nhưng môi trường xung quanh đổi.

 

Trử Vạn Phu nhanh chóng quét mắt sắc bén khắp nơi. Vài đang giữa khu vực bao phủ bởi sương mù trắng, giống như để bảo vệ sự riêng tư của họ. Đây quả thật là thói quen của bà chủ Hạ.

 

Dù lòng ông vẫn hướng về bệnh viện, nhưng cũng đang suy nghĩ liệu đây cơ hội mới , một cơ hội liên quan đến cá nhân.

 

Ông bước lên hai bước, yên.

 

 

Loading...