Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 224: Trận Chiến Tảng Băng

Cập nhật lúc: 2025-11-16 14:19:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một tiếng va chạm lớn vang lên, nhưng đủ để khiến sắc mặt mấy tái nhợt.

 

“Còn vũ khí ?” Viện trưởng Quý hít sâu vài để định tâm trí. Ông một trận chiến ác liệt, dị năng của cạn kiệt, lúc đối mặt với nhiều thú tang thi hung hãn nên ai cũng thiếu tự tin.

 

trong thời khắc khẩn cấp, phép chút sợ hãi nào. Không dị năng thì thể chống cự ? Hãy cầm vũ khí lên.

 

“Vẫn... vẫn còn.” Tiểu Lý rút vài cái rìu từ xác thú đột biến , “Dùng cái .”

 

“Mọi giữ vững, Tiểu Lý và đối phó phía , phía giao cho hai .”

 

Viện trưởng Quý dậy một cách vững vàng, nhưng thực chất hai chân ông còn sức, thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

 

Ông thầm véo mạnh bắp đùi, cố gắng vững. Ông hiểu rõ, nếu ông gục ngã, cả đội sẽ tan rã. Toàn quân tiêu diệt là chuyện nhỏ, nhưng vật thí nghiệm đạt chuẩn nhất mà họ vất vả bắt thể gửi về thì công sức sẽ đổ sông đổ biển.

 

Thú tang thi khát m.á.u từ lâu, đợi họ đến gần nhao nhao nhảy xuống cây, giẫm lên tảng băng lao đến.

 

“Đến .” Viện trưởng Quý trầm giọng .

 

Tim căng như dây đàn, ánh mắt chăm chú đám ác thú. Đưa vật thí nghiệm trở về là niềm tin duy nhất trong lòng họ.

 

“Viện trưởng Quý, cẩn thận!” Tiểu Lý hét lớn, giơ rìu lên c.h.é.m mạnh, đập nát đầu con thú tang thi nhảy đến mặt.

 

Xác nó rơi xuống nước, tinh hạch lộ ngay lập tức biến mất tảng băng.

 

Tiếng kèn chiến đấu như vang lên trong lòng mỗi . Hàng chục con thú tang thi giẫm băng lao tới. Trời đất xám xịt, những hạt mưa đá to bằng nắm tay kéo đến như tiếp sức, đ.á.n.h điên cuồng phân biệt địch .

 

Nước mưa lấn át bông tuyết, rào rào trút xuống chiến trường.

 

Mười phút , cánh tay Viện trưởng Quý run lên ngừng, nhưng đôi chân ông vẫn vững. Ánh mắt ông tan rã.

 

G.i.ế.c thêm một con nữa.

 

G.i.ế.c thêm một con nữa.

 

Một mặt băng yếu ớt chịu nổi sự giẫm đạp của thú tang thi liền vỡ tan. Những con thú tang thi rơi xuống nước chỉ càng thêm kích động, cố gắng tiếp cận bằng giá.

 

Hai phía căng tinh thần đến cực hạn, điên cuồng đập nát đầu những con thú tang thi đang cố trèo lên.

 

Tảng băng nơi họ trú như một con thuyền nhỏ chòng chành trong gió bão, đáy thú tang thi va chạm phát tiếng kẹt kẹt đầy nguy hiểm.

 

Điều tồi tệ hơn là những tia sáng đỏ xung quanh ngày càng nhiều lên.

 

“Viện trưởng Quý!!” Tiểu Lý kinh hãi tột độ khi thấy cánh tay ông đưa mưa đá đập trúng, suýt nữa hất xuống sông vì lực va đập.

 

Hai ở phía đầu . Chỉ một giây mất tập trung, một con thú tang thi chớp cơ hội trèo lên c.ắ.n chân.

 

“Á!”

 

Người c.ắ.n nghiến răng giằng chân , dùng sức đạp nó xuống.

 

“Sao ?” Viện trưởng Quý mới thoát khỏi cơn hoa mắt thì tiếng kêu t.h.ả.m thiết của thuộc hạ, vội lên tiếng hỏi.

 

“Không , suýt nó trèo lên. Ngài chứ?”

 

Người đàn ông lắc nhẹ đầu với đồng đội, hiệu gì thêm. Trong tình huống , thể gây thêm phiền phức.

 

Viện trưởng Quý lắc đầu, cố gắng phớt lờ cơn đau nhức đang lan từ cánh tay, chuyển rìu sang tay trái, “Không , may mà rìu vẫn còn.”

 

Nói xong, ông tiếp tục dùng rìu đập thú tang thi, để lộ dấu vết thương.

 

Đồng đội thấy hai đều thương nhưng vẫn cố chống cự, một nỗi bi thương khó kiềm chế dâng lên, nghẹn trong cổ họng. Họ bước lên một bước, lặng lẽ gánh chịu phần lớn đòn tấn công của thú tang thi.

 

vốn dĩ họ kiệt sức, còn thể chống đỡ bao lâu nữa?

 

Khi thấy trong rừng tiếp tục xuất hiện những con thú tang thi nhanh nhẹn hơn, những gần như vắt nổi chút sức lực nào nữa mất ý chí chống cự.

 

Hơi thở gấp gáp, thô ráp mang theo sự bất lực và phẫn uất chấp nhận hiện thực. Dù nhiệt huyết sục sôi cũng thể chống sự hao mòn thể lực và hy vọng mờ mịt.

 

Lúc , một tình huống ngoài ý xảy . Người đàn ông thú tang thi c.ắ.n đột nhiên sùi bọt mép, co giật, tứ chi gập một cách dị thường, da dần bao phủ bởi màu trắng xám.

 

“Anh sắp biến dị!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-224-tran-chien-tang-bang.html.]

 

Đồng đội ở gần lập tức vung rìu xuống, kết thúc nỗi đau của , ném xác xuống tảng băng.

 

“Anh em, bình an.”

 

Lại một nữa tiễn một thành viên rời , Viện trưởng Quý đau xót, run rẩy.

 

Ông quá tuổi trung niên, thể chống đỡ đến giờ phút nhờ niềm tin trong lòng.

 

thực tế tàn khốc c.h.ế.t mà dừng .

 

“Chúng đến ...” Tiểu Lý thì thầm.

 

Trong con ngươi phản chiếu càng nhiều thú tang thi hơn , đang nhe nanh lao tới.

 

 

“Đinh đoong.”

 

“Xin chào, là bà chủ Hạ của Quán Trọ Nghỉ Dưỡng. Hiện tại đang biệt thự đơn lập cho thuê, đặc biệt gửi lời mời chân thành đến ngài. Vui lòng trả lời Đồng ý Từ chối nhé.”

 

Một cô bé trẻ tuổi mặc váy ngắn đáng yêu bỗng nhiên xuất hiện tảng băng. Đôi mắt cô bé cong cong, híp . Thấy họ tới, cô còn nhấc chân trái lên tạo dáng chữ V như đang Yes.

 

Sau lưng cô bé, tất cả thú tang thi như ném nồi bánh chẻo, liên tiếp tõm xuống nước. Một bàn tay vô hình ép đầu chúng xuống, buộc chúng chui mặt băng và dòng nước cuốn .

 

Những con thú đột biến rình rập bờ cũng mất mục tiêu, ngơ ngác một vòng chạy về phía tiếng động trong rừng.

 

Ngay cả gian cũng bảo vệ. Mưa đá tiếp cận bật ngược trở , mưa rơi xuống những nơi khác. Đây như một lãnh địa tư nhân mà ngay cả gió cũng thể lọt .

 

Sự kinh ngạc của Viện trưởng Quý và hai còn thể diễn tả bằng lời.

 

Thì đây chính là Thần Tích Giáng Lâm?

 

Họ vốn chuẩn tâm lý quyết tử, nhưng kết cục đảo chiều trong chớp mắt, cơ hội sống sót bỗng xuất hiện!

 

Tâm trạng như tàu lượn sinh tử, lúc tuyệt vọng nhất đưa tay cứu vớt. Phản ứng duy nhất của họ là hai chân mềm nhũn.

 

Viện trưởng Quý nhờ Tiểu Lý đỡ dậy. Dù vẻ mặt mệt mỏi và đau đớn, ông vẫn quên sứ mệnh của .

 

“Sau khi còn thể trở về ?”

 

Ngón tay thon thả của “bà chủ Hạ” nghịch một lọn tóc, liền bật .

 

“Đương nhiên là . Dù thuê thuê đều thể trở về.”

 

Ông : “Chúng đồng ý.”

 

Chỉ cần biệt thự nghỉ ngơi một lát, họ thể hồi sức, điều chỉnh tâm lý để đưa vật thí nghiệm trở về.

 

Cô bé búng tay một cái. Trước mắt hoa lên, giây tiếp theo họ xuất hiện trong một gian đầy sương mù trắng xóa.

 

“Xin quý khách kiên nhẫn chờ đợi, những khách hàng còn vẫn đang đường đến.”

 

Bà chủ Hạ biến mất tại chỗ, gian rộng lớn chỉ còn ba họ.

 

Viện trưởng Quý lo lắng cho vật thí nghiệm, vội vàng đầu tìm kiếm. Thấy nó cũng cùng, ông mới nhẹ nhõm.

 

Lúc ông mới thực sự quan sát gian.

 

Đó là một gian hình hộp lập phương, họ đang ở vị trí trung tâm, sương mù trắng như bức tường đặc quánh đến mức gần như sắp rỉ nước.

 

Không ai dám chạm .

 

Sau khi quan sát một lúc phát hiện vấn đề gì, thể lực và tinh thần đều cạn kiệt, ông dứt khoát xuống nghỉ ngơi tại chỗ. Ba tựa lưng , vật thí nghiệm đặt ngay phía , đưa tay thể chạm tới.

 

Tiểu Lý lo lắng hỏi: “Viện trưởng Quý, đây là nơi nào? luôn cảm thấy đám sương mù trắng đó an .”

 

Viện trưởng Quý đáp: “Đến thì ở đó thôi, cứ nghỉ ngơi cho .”

 

Thực họ cũng cần lo lắng quá lâu, đến năm phút nữa sẽ gặp những khách hàng tiếp theo .

 

 

Loading...