Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 214: Kinh doanh bùng nổ

Cập nhật lúc: 2025-11-15 17:08:45
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đợi phim kết thúc, Hạ Ngôn dậy dùng màng bọc thực phẩm bọc phần thức ăn ăn hết cho tủ lạnh, chuẩn khi đói lấy ăn tiếp.

 

Cô tiện tay bật máy hút bụi để nó tự vận hành, nhét quần áo bẩn máy giặt, đó một bộ ga giường mới.

 

Làm xong tất cả, Hạ Ngôn rảnh rỗi.

 

chân trần dạo một vòng bãi biển bên ngoài, định nhân lúc mặt trời quá gay gắt gọi Gấu Gấu chơi cùng.

 

Khi trở đại sảnh, thấy Gấu Gấu . Khu nghỉ ngơi vài vị khách đang trò chuyện phiếm, vài đ.á.n.h bài, cảnh tượng yên bình.

 

Hạ Ngôn tới gõ cửa phòng Gấu Gấu.

 

Ba giây trôi qua vẫn động tĩnh, cô xác định nó ở đây.

 

Có lẽ ngoài . Cô qua đại sảnh cửa ngoài. Khu an cũng tụ tập nhiều , họ bệt đất, đối diện với đàn tang thi đông đúc bên ngoài mà sắc mặt vẫn bình tĩnh.

 

Mấy trẻ tuổi canh tấm chắn phòng hộ, nhân lúc tang thi lưng liền vung tay c.h.é.m một nhát.

 

Hơi thở của vật sống lập tức khiến đám tang thi xung quanh ùa tới vây . Họ còn kịp moi tinh hạch buộc rụt tay, chỉ thể trơ mắt con tang thi c.h.ế.t ngã xuống giẫm nát chân.

 

“Ôi, tiếc thật, phí công .”

 

Bạch Tả tiếc nuối dứt, mạnh mẽ yêu cầu Bạch Hữu nhắm chuẩn hãy tay.

 

Tinh hạch đến tay nhưng mất trắng, ai cũng thấy khó chịu.

 

Bạch Hữu mấy để tâm: “Đừng hoảng, đợi tinh hạch lộ câu về .”

 

Hai em xổm xuống, dùng một cái móc nhỏ tự chế cố gắng kéo tinh hạch khỏi đống bẩn thỉu.

 

Những thuê trọ lớn tuổi tham gia, chỉ tươi cảnh tượng mắt.

 

Đây là đầu tiên họ thấy nhiều tang thi như hề sợ hãi.

 

Nghĩ đến những ngày tháng thoải mái đây, quả thực như sống trong mơ. Nhớ đến thời điểm năm ngoái, bên ngoài lạnh đến mức chịu nổi, bên đường mặc quần áo mỏng manh c.h.ế.t cóng, c.h.ế.t đói.

 

Ái, hãy trân trọng hiện tại.

 

Tất cả đều nhờ phúc của bà chủ Hạ.

 

Nếu khách sạn

 

Đang nghĩ , họ thấy bà chủ Hạ ung dung ngang qua.

 

Các vị khách vội vàng thu chân tránh cản đường, mặt nở nụ nhiệt tình.

 

“Bà chủ Hạ đến .”

 

“Ừm, đang tắm nắng ?” Hạ Ngôn mỉm đáp.

 

Những khác cũng lượt chào hỏi, ánh mắt đến cũng là nụ .

 

Ở tận thế mà còn thể thoải mái tự tại như đúng là hiếm .

 

“Ở trong nhà chịu nổi nên đây xem một chút.”

 

“Với cũng xem mấy đứa trẻ kéo tinh hạch kiểu gì, lát nữa cũng câu một cái mang tiêu ở nhà hàng tự chọn!”

 

“Ha ha, đúng , lát nữa cũng thử xem, mua thêm bộ quần áo cho bà xã nhà !”

 

Trâu Vũ lớn ôm phụ nữ bên cạnh, khiến cô ngượng ngùng khẽ đ.ấ.m , ánh mắt cả hai sáng như những vì .

 

Hạ Ngôn , tiện thể trêu: “Vậy nhập thêm vài kiểu dáng .”

 

Mọi rộ lên.

 

Trong khí hòa hợp , Hạ Ngôn bước chân nhẹ nhàng xuyên qua đám , hướng về nhà hàng ngoài trời. Cô thấy Gấu Gấu đang cầm thực đơn giúp khách gọi món.

 

Bàn ăn ngoài trời đông nghịt khách, chắc hẳn Trực Cương đang bận trong bếp.

 

Cô tránh nhân viên đang bưng đồ uống bước khu bếp.

 

Quả nhiên, Trực Cương ăn mặc chỉnh tề đang nấu ăn. Tuy vẻ mặt vẻ thoải mái nhưng vẫn để lộ chút cảm xúc khó che giấu.

 

Quả nhiên bác sĩ đầu bếp thì thể là nhân viên giỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-214-kinh-doanh-bung-no.html.]

 

Hạ Ngôn liếc sang nhân viên khác đang phụ giúp bên cạnh, việc nhanh nhẹn, gọn gàng, vệ sinh thực phẩm tuyệt đối đảm bảo.

 

Cô tùy tiện kéo một chiếc ghế xuống, từ chối nhân viên định rót nước cho , híp mắt Gấu Gấu đang tập trung việc.

 

Hai cái tai đầy lông thỉnh thoảng rung lên, giọng thiếu niên nũng nịu tràn đầy sức sống.

 

Thật sự khiến vuốt.

 

Gấu Gấu gọi món xong còn lặp một để xác nhận vấn đề gì, đó và thấy bà chủ đang mỉm .

 

Giây tiếp theo khóe miệng nó nhếch cao.

 

“Bà chủ đến !”

 

Gấu Gấu nhanh chóng tới, hết đưa đơn gọi món cho Trực Cương nhảy nhót chạy , ôm lấy cánh tay cô, mắt chằm chằm hệt như một đứa trẻ đòi kẹo.

 

Hạ Ngôn nhịn nhịn, cuối cùng bàn tay tội vẫn chạm đôi tai mềm mại đầy lông.

 

Ấn xuống buông , đôi tai bật trở một cái khiến cô bật .

 

Gấu Gấu ngoan ngoãn yên để cô nghịch tai , trong lòng cũng chút vui vẻ. Ai mà thích bà chủ gần gũi chứ.

 

Hạ Ngôn khẽ chạm chóp mũi ướt át của nó, cảm giác đó thật kỳ diệu. Móng vuốt đầy lông mềm mại, đệm thịt đàn hồi khiến nội tâm cô như chữa lành.

 

Cô cố ý nhổ một sợi tóc cù lét tai nó.

 

Gấu Gấu đột nhiên lắc đầu, cô với vẻ tủi xen lẫn bất lực, đáng yêu đến mức khiến Hạ Ngôn mê mẩn.

 

“Gấu Gấu! Cậu dễ thương c.h.ế.t mất!”

 

Gấu Gấu khẽ hừ một tiếng nũng nịu.

 

Thấy bàn tay cô sắp thò tới, nó nhanh tay giật lấy khay ăn trong tay nhân viên, để một câu “bà chủ, phục vụ món đây.” chạy mất.

 

Hạ Ngôn bóng lưng nó bỏ chạy thục mạng, đến mức thẳng .

 

Có Gấu Gấu ở đây, thể buồn chán.

 

Đợi đến khi thời gian kinh doanh của nhà hàng ngoài trời kết thúc, Hạ Ngôn mới gọi Trực Cương và Gấu Gấu đến, bảo họ dọn dẹp một chút đảo Lydai chơi một lát.

 

“Như cửa hàng sẽ trông, .”

 

Trực Cương cởi áo đầu bếp, gấp gọn cho tủ.

 

“Không , Trực Cương , .” Gấu Gấu cũng lên tiếng.

 

“Không cần, cả hai đều . Cửa hàng sẽ , khách hàng cũng ngoài , các ngươi cần lo lắng.” Hạ Ngôn kiên quyết.

 

“Lát nữa sẽ gọi Tiểu Uyển đến. Hôm nay chúng cứ chơi thỏa thích, khó khăn lắm mới một ngày nghỉ, ai cũng hỏng.”

 

Gần đây cô luôn ở tổng cửa hàng.

 

Cửa hàng chi nhánh giao cho Tiểu Uyển quản lý nên cô cũng cần bận tâm. Lần cô cũng thể quên Tiểu Uyển.

 

Cô bảo Gấu Gấu và Trực Cương chờ ở đảo riêng chạy về sân nhỏ, bước cửa hàng chi nhánh. Lâu tới, cửa hàng Tiểu Uyển sắp xếp sạch sẽ, bên trong đông kín khách, thậm chí xổm ăn cơm.

 

“Kinh doanh đến ?” Hạ Ngôn lẩm bẩm ngay lập tức thấy nàng tiên cá Tiểu Uyển đang canh bên cửa sổ.

 

Hạ Ngôn tới gọi cô . “Đang nghĩ gì mà nhập tâm thế?”

 

“À, bà chủ ngài đến .” Tiểu Uyển lộ vẻ mừng rỡ. “Không nghĩ gì cả, chỉ là thấy tuyết ngoài mà thất thần. Đang lẩm bẩm về bà chủ thì ngài đến . thật sự vui.”

 

“Ở đây tuyết rơi ?” Hạ Ngôn lúc mới để ý đường phố bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, những nơi dọn sâu đến bắp chân.

 

“Vâng, mấy ngày nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, tuyết rơi suốt đêm. Sáng hôm trắng xóa .” Tiểu Uyển thấy cô mặc áo dài tay mỏng manh, vội : “bà chủ ngài tuyệt đối đừng ngoài, cẩn thận lạnh.”

 

Hạ Ngôn luôn ở trong cửa hàng, dù là khách sạn khu an đều duy trì nhiệt độ định nên cô thật sự ngờ bên ngoài tuyết.

 

Những tòa nhà dân cư xa xa đều niêm phong bằng lớp màng dày, thấy chút ánh sáng nào. Trên đường phố một bóng , giống như một thành phố trống rỗng im lìm.

 

quanh cửa hàng, lúc mới thấy mặt ít khách đang đặt những khay ăn trống, ghế treo đầy áo khoác.

 

Khi đó cô mới hiểu tại cửa hàng đông đến , khách thậm chí xổm để ăn.

 

 

Loading...