Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 202: Vài Tiếng "Đùng Đùng"
Cập nhật lúc: 2025-11-15 16:21:30
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói cái gì thế?!
Ánh mắt Hạ Ngôn lập tức sắc bén, ngón tay lướt nhanh tăng cường lực phản của màn bảo vệ. Ngay khoảnh khắc t.h.i t.h.ể đập màn bảo vệ, nó tăng tốc b.ắ.n ngược trở về phía đàn ông còn bay .
Người đàn ông hoa mắt, vội vàng vỗ cánh nhưng kịp, đập trúng mạnh, cơ thể nghiêng và rơi thẳng xuống đám zombie.
Thi thể rơi xuống một bước, lập tức bầy zombie nhấn chìm, trong nháy mắt gặm đến chỉ còn bộ xương, thậm chí còn tư cách biến thành zombie.
Những con zombie giành miếng thịt nào lập tức chuyển ánh mắt thèm khát về phía đàn ông, gầm gừ khàn khàn vươn dài cánh tay để tóm lấy .
Người đàn ông toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng vỗ cánh, suýt soát tránh từng bàn tay zombie.
Sắc mặt vô cùng khó coi, âm thầm đầu . Theo hướng đó vài chiếc xe bọc thép, hẳn đại ca đang ở trong đó dùng ống nhòm quan sát . Nếu đại ca suýt zombie tóm vì sơ suất nhỏ , e rằng khi trở về sẽ liệt hàng vô dụng.
Công dụng duy nhất của kẻ vô dụng là khi vắt kiệt sức lực cuối cùng sẽ đem thu hút hỏa lực của zombie...
Một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, giống như rắn độc theo dõi. Anh rùng , chuẩn thực hiện một cú nhào lộn mắt để thể hiện cho đại ca thấy.
Cú nhào...
Mẹ kiếp!!!
Người đàn ông trố mắt kinh ngạc, trong con ngươi đen rõ ràng hiện một cây gậy điện cực lớn đang lao đến với tốc độ nhanh nhất!
Là cô , bà chủ ! Sao cô ở giữa trung!
“Choang… Xẹt~”
Trán đàn ông đ.á.n.h mạnh, mắt tối sầm. Cơn đau dữ dội phát từ xương chân mày. Anh kêu t.h.ả.m thiết, ôm lấy mắt, đôi cánh mất kiểm soát khiến cơ thể rơi xuống.
Hạ Ngôn sợ xảy ngoài ý khiến chạy thoát, cô lập tức bật dòng điện lên mức tối đa và đ.â.m mạnh xương sườn .
“Trả ngày mai của tao, tao cho mày thấy ngày mai!” Hạ Ngôn mắng.
Đồng thời, đàn ông một mắt đang trong chiếc xe bọc thép nhẹ nhàng nhả một câu, “Bắn .”
“Rõ!”
Vài tiếng “đùng đùng” trầm đục vang lên từ xa. Hạ Ngôn ngước , vài quả đạn pháo tròn xoe lướt qua võng mạc, nhanh chóng lao về phía khách sạn.
[Nguy hiểm, mau về màn bảo vệ]
Hệ thống đột nhiên hiện cảnh báo màu đỏ sẫm.
Để đ.á.n.h thêm một gậy, gần như nửa Hạ Ngôn thò ngoài màn bảo vệ, vặn đàn ông một mắt đang theo dõi chặt chẽ tóm lấy cơ hội khai hỏa.
Hệ thống liên tiếp hiện cảnh báo, Hạ Ngôn nữa, cô thu lùi khu vực an , chằm chằm những quả đạn pháo bay lên đến đỉnh tòa nhà mà chớp mắt.
“Mẹ, ơi, xong …”
“Lạy Chúa, xin cho con cuối…”
“Tiêu đời !”
“Con trai! Chồng! Mau đến bên !”
Trong giây lát, âm thanh vang lên dồn dập. Mọi đều nghĩ khách sạn sắp hủy diệt.
Đó là đạn pháo, còn b.ắ.n đến năm sáu quả, đây rõ ràng là g.i.ế.c c.h.ế.t hết bọn họ!
Ace và Phàn Kiệt thấy liền điên cuồng đổ rượu miệng, quyết kẻ say rượu.
Không đợi hồi tưởng cuộc đời cầu nguyện kiếp đầu thai động vật, những quả b.o.m tròn vo đ.â.m màn bảo vệ mềm mại.
“Ầm! Ầm ầm ầm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-202-vai-tieng-dung-dung.html.]
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên. Dù màn bảo vệ lọc bớt âm thanh, tiếng động vẫn đủ mạnh khiến ngã nhào, màng nhĩ ù , dường như nội tạng cũng chấn động, mặt đất rung chuyển vài lượt.
Vô xác zombie dày đặc nổ tung lên trời, những mảnh vụn thối rữa và vụn xương bay lả tả khắp nơi, ai tránh khỏi, giống như một cơn mưa hôi thối đổ xuống.
Một làn khói dày đặc lập tức nuốt chửng bộ khu khách sạn nghỉ dưỡng, trong đó lóe lên ánh lửa vàng.
“Đại ca, bọn chúng chắc chắn c.h.ế.t . Sáu quả b.o.m dị năng hiệu suất cao mới nghiên cứu, thứ gì thể chống .”
Trong xe, một tên lính quèn khi trấn tĩnh nhịp tim liền vội vàng tiến lên nịnh bợ. Thấy đàn ông một mắt lấy điếu xì gà , bật lửa châm thuốc.
Nhu Dũng Nam hít một sâu, liếc , trong mắt ánh lên vài phần kiêu ngạo, “Tên gì?”
“Dương Tam, Dương Tam, hì hì.”
“Ngày mai đến bên cạnh việc.”
“Vâng, , !” Dương Tam xoa tay, vẻ mặt hớn hở. Đám lính quèn phía lộ rõ vẻ phức tạp, ngưỡng mộ ghen tị.
Nhu Dũng Nam gác hai chân lên bảng điều khiển, ngậm xì gà nghiêng miệng, nhả khói về phía khách sạn bụi khói bao phủ.
là một thứ . Đáng tiếc thuộc về , chỉ thể hủy .
Một nhóm lớn như nổ thành thịt nát cũng tiếc, nếu thì thể kiếm ít tài nguyên…
Dương Tam im lặng một bên lắng tiếng xe bọc thép mảnh vụn va đập suốt hơn nửa giờ. Ánh mắt rơi những tinh hạch trong suốt lấp lánh lộ mặt đất ở đằng xa. Hắn thầm nghĩ lát nữa tranh thủ lúc ai để ý sẽ lấy thêm một ít giấu .
“Cái khách sạn đó …” Phía đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc của một tên lính quèn. Dù đó che miệng , nhưng vẫn Nhu Dũng Nam thấy, đầu ban cho một ánh mắt âm u.
Ở vị trí của chỉ thể thấy phía đối diện vẫn bao phủ bởi sương mù dày đặc, thể rõ tình trạng đỉnh tòa nhà, nhưng tiếng kêu kinh ngạc của cấp khiến cảm thấy điều chẳng lành.
Nhu Dũng Nam dậy, tiên tát một cái lệnh đưa . Sau đó, ở vị trí của tên lính quèn đó xa, quả nhiên thấy tòa nhà cao tầng treo biển Khu Khách Sạn Nghỉ Dưỡng.
Hả? Tòa nhà cao tầng?
Hắn để ý đến sự ngăn cản của , bước xuống xe. Sắc mặt vô cùng khó coi khi phát hiện Khu khách sạn nghỉ dưỡng vẫn còn nguyên vẹn.
Một cơn gió mạnh lắm thổi qua, cuốn bụi bặm, để lộ thứ phía .
Không chỉ Khu Khách Sạn Nghỉ Dưỡng mà nhóm đất trống đó cũng bình an.
Nhìn thấy cảnh , Nhu Dũng Nam nghiến chặt răng. Điếu xì gà kẹp giữa ngón tay bóp nát thành bột. Ánh mắt đầy sát khí, chằm chằm bà chủ đang đầy khó chịu ở phía đối diện.
Phía , một hàng lính quèn im phăng phắc như thóc. Ngay cả Dương Tam, để mắt tới, cũng trốn trong đám đông dám thở mạnh, sợ thu hút sự chú ý của trút giận, trở thành bao cát để xả cảm xúc.
“Mấy đứa !”
…
“Chúng ?!” Bạch Tả là đầu tiên bật dậy khỏi mặt đất, nắm lấy vai Bạch Hữu, quét lên xuống tỉ mỉ.
Bạch Hữu cũng hành động tương tự.
“Tuyệt vời, sống sót !” Hai ôm đầu lớn.
Tề Hoa dang rộng hai tay, ôm cha nách. Nỗi đau trong mắt ba còn kịp tan , vết nước mắt mặt vẫn còn rõ ràng. Khi mở mắt , họ mới thấy bà chủ Hạ phía như một cây tùng xanh.
Gió nhẹ thổi qua mặt, bay lọn tóc mai bên tai cô. Ánh nắng dịu dàng giống như món trang sức tinh xảo treo vành tai tròn trịa của cô.
“Con trai, con trai!” Mẹ Tề run rẩy đôi môi, khuôn mặt đầy lo lắng. Nỗi đau khổ khi cả gia đình suýt cùng xuống suối vàng còn kịp tiêu hóa, bà thể phân biệt thực tại và ảo ảnh. Bà chỉ thể nắm chặt cổ áo , vuốt ve má , thành tiếng.
“Mẹ, cha, chúng , vẫn còn sống.” Giọng Tề Hoa nghẹn , ôm chặt họ, ba khuôn mặt áp , lặng lẽ rơi lệ.
Sau khi thoát khỏi bờ vực tử thần một cách hiểm nghèo, tiếng bi thương vang lên khắp nơi, dần trở nên mất kiểm soát. Dù là gia đình bạn bè, họ đều ôm chặt , trút hết nỗi đau kìm nén sâu trong lòng.
Vì những gì họ trải qua, và cả vì tương lai thấy hy vọng.