Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 176: Không Chỉ Là Một Cánh Cửa
Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:24:47
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Tả và Bạch Hữu đỏ mặt tía tai lắc tay. Hai tự cảm thấy hổ mất mặt liền vớ lấy sổ tay quảng cáo chạy .
Không dám ngoái đầu .
Hạ Ngôn bật họ. Trong đầu cô đột nhiên nảy một ý nghĩ xa.
Sau khi gặp những khách hàng từng nghề giáo viên, mời họ mở lớp học trực tuyến, giảng bài cho những đứa trẻ .
Rồi giao bài tập về nhà mỗi ngày, xong thì phạt chép bài khóa, haha, để chúng thể trải nghiệm niềm vui học tập ngay cả trong tận thế.
Cô sẽ cung cấp địa điểm và sách giáo khoa, còn về tiền lương thì giảm một nửa tiền thuê phòng là .
Mỗi ngày cũng cần lên lớp lâu, chỉ cần cố định hai tiếng mỗi ngày.
Hạ Ngôn càng nghĩ càng phấn khích, cảm thấy ý tưởng quá tuyệt vời.
Cũng đỡ cho mấy đứa nhóc chữ, quên mất văn hóa truyền thống .
Diệp Kỳ Chính uống sữa lén cô, bà chủ Hạ đang nghĩ đến chuyện gì vui mà khiến cảm thấy lạnh sống lưng.
Hạ Ngôn chuẩn khi chuyển nhà sẽ xem xét tình hình tuyển hai giáo viên trực tuyến.
Muốn cây non lớn thẳng tắp, thỉnh thoảng cắt tỉa.
Hạ Ngôn là nghĩ gì nấy. Lúc cô vẫn còn đang nghĩ đến việc mở lớp học, tưởng tượng cảnh lũ trẻ mặt mày bí xị bàn giảng. ngay khi thấy Tô Mai, cô quên sạch.
Tô Mai và nhóm chị em của cô đến buổi chiều.
Khoảnh khắc bước cửa, Dịch Tâm Di la lên một tiếng wow. Cô thả lỏng bản , đông ngó tây, ôm lấy phụ nữ mặt tròn bên cạnh :
“Cậu thua nha. ở đây chắc chắn sang trọng hơn phân quán nhiều, còn tin. Đưa tinh hạch đây cô nương.”
Mao Viên Viên bĩu môi, vẻ cam tâm móc hai tinh hạch cấp ba từ trong túi đặt lòng bàn tay cô .
“Của đây, chơi chịu.”
Dịch Tâm Di tươi bỏ tinh hạch túi, xa hỏi: “Cá cược cái khác nữa ? Đoán xem ở đây phục kích chúng ?”
Nghe cô , Tô Mai đang phía dừng , cau mày: “Cậu nghĩ những đó vẫn chịu buông tha chúng ? Chạy xa đến đây để phục kích ?”
“Ai mà . Dù chúng cũng g.i.ế.c c.h.ế.t vợ bé của mà.” Dịch Tâm Di đặt hai tay gáy, vẻ mặt quan tâm tiếp lời: “Cũng thể , đùa Mao Viên Viên thôi.”
Mao Viên Viên lườm cô một cái.
Kể từ khi trốn thoát khỏi căn cứ, Dịch Tâm Di càng ngày càng thả lỏng bản , gì thì . Vẻ chính trực, hiền lành đây biến mất dấu vết, y hệt một cô nàng đầu gấu nhỏ.
Giống như bây giờ, rõ ràng đang lườm cô , cô còn cố tình huýt sáo trêu chọc, thật là hết chịu nổi.
Mao Viên Viên đầu cô , má phồng lên vì tức giận.
Dịch Tâm Di thầm. Mao Viên Viên thật sự thú vị. Hở chút là giận dỗi, giống như một con cá nóc, giận lên là phồng má, dựng gai, một lúc mới trở bình thường.
Cuộc sống bên ngoài cũng dễ dàng gì, cô tìm chút niềm vui để giải trí.
“Hai đừng gây rối nữa, bà chủ Hạ đang kìa.” Tô Mai nhắc nhở hai , dẫn đầu về phía ghế sofa.
“Bà chủ Hạ, lâu gặp.”
“ , vẻ chuyện thuận lợi?” Hạ Ngôn mỉm dậy, ánh mắt dừng hai khuôn mặt xa lạ.
Trông da dẻ của họ thô ráp, tối sạm, mặt hai vệt đỏ đậm. Quanh mắt đầy nếp nhăn nhỏ, trải qua những gì, thần sắc thận trọng và phức tạp.
Điều đặc biệt hơn là mặt hai đều một vết xăm màu xanh, là chữ Nô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-176-khong-chi-la-mot-canh-cua.html.]
Khi Hạ Ngôn lặng lẽ quan sát hai , đối phương cũng đề phòng xung quanh.
Tô Mai thấy liền mời Hạ Ngôn sang một bên, nhẹ giọng giải thích: “Hai đứa trẻ đáng thương, đừng chúng như , thực mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi thôi.”
“Chúng tình cờ gặp chúng khi chợ đen. Trong chiếc lồng cao nửa mét nhốt nhiều , cả nam lẫn nữ, bắt cóc từ , cũng nhốt bao lâu .”
Tô Mai đầu hai cô gái, ánh mắt lộ vẻ đau buồn và đành lòng. “Rất nhanh đó cầm dùi cui điện áp suất cao bắt họ bò khỏi lồng, ép họ bục trưng bày ở giữa, trần truồng giang tay để khoe thể.
Mọi bên giá, ai trả giá cao hơn thì thắng. Chỉ trong vài chục giây, nhiều mua . giật hai đứa từ tay một gã béo ú.”
Hai cô gái Tô Mai và bà chủ Hạ đang chuyện gì. Họ nắm tay lời nào, trong mắt chỉ Tô Mai.
Tô Mai đưa tay xoa xoa thái dương đang đau nhức. Cô tại kể cho bà chủ Hạ . Dù việc cứu là lựa chọn của riêng cô, liên quan đến bất cứ ai.
Có lẽ, cô đang ôm một chút ảo tưởng thực tế.
Bà chủ Hạ chỉ là mở khách sạn. Chuyện buôn bán vẫn do chính quyền quản lý.
Tô Mai hít một thật sâu, đeo nụ , Hạ Ngôn : “Bà chủ Hạ, bây giờ còn phòng ? Chúng nghỉ ngơi ở chỗ cô một thời gian.”
Hạ Ngôn gật đầu, chút hứng thú với chợ đen mà cô nhắc đến.
“Phòng thì đầy đủ. À, chợ đen ở ? Lần dẫn xem ?”
Tô Mai mở to mắt. Ý của bà chủ Hạ là ?
Cô kích động. “Chợ đen cứ hai tuần mở một . Nghe bán hàng bên trong vẫn ở thành phố Z. Nếu bà chủ Hạ , sẽ dẫn cô cùng.”
“Được. Bây giờ dẫn xem phòng nhé. Đảm bảo sẽ thích, chỉ là giá đắt một chút.”
Hạ Ngôn nháy mắt, chuẩn dẫn họ đến đảo Lydai xem .
Đội của Tô Mai thực lực mạnh. Trên đường chắc chắn g.i.ế.c ít xác sống để tích góp tinh hạch. Rất thích hợp với đảo Lydai phí thuê cao hơn.
“Chị em ơi, xem phòng thôi.” Tô Mai vẫy tay.
“Đi , cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành .” Mọi nối đuôi theo.
Không ngờ bà chủ Hạ dẫn họ thang máy leo cầu thang, mà về phía một bức tường phông nền.
Chỉ đến khi đến gần, họ mới chợt nhận , hóa đây là một cánh cửa. Trời ơi, đây là cánh cửa dẫn đến ?
Hạ Ngôn . Tô Mai và những khác phía tò mò đưa tay sờ thử, cảm thấy tay ẩm ướt, giữa kẽ ngón tay làn gió ấm áp lướt qua.
Mắt thấy gì, cảm giác xúc giác trở nên nhạy bén.
Mọi phấn khích , lòng bàn tay ngừng khuấy đảo bên trong cánh cửa, như thể đang sờ hộp mù.
Ở phía bên , Hạ Ngôn khoanh tay dở dở vô bàn tay đang khuấy đảo mắt.
“Mọi ?”
Giọng chút trêu chọc của bà chủ Hạ vọng từ bên trong cánh cửa. Lúc họ mới thu sự nghịch ngợm bước qua cửa.
Sau một luồng ánh sáng chói mắt, cuối cùng họ cũng rõ cảnh tượng mắt.
“Trời đất ơi.” Dịch Tâm Di há to miệng khung cảnh tuyệt mắt, dụi mắt dám tin.
Họ đến khu du lịch ?
Bầu trời ở đây màu xanh, biển cũng màu xanh. Xa xa lấp lánh ánh nước, gió biển mặn thổi qua, sóng mang theo bọt biển phong phú tràn lên bãi cát, yên tĩnh thanh bình.
Chỉ là một cánh cửa thôi, thể dẫn đến một nơi khác ?