Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 153: Mượn Cửa
Cập nhật lúc: 2025-11-14 00:49:43
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời khỏi Nhà Nước, Hạ Ngôn thẳng đến Nhà Bong Bóng.
Đi qua xoáy nước màu xanh da trời, mắt cô là căn nhà một phòng ngủ, một phòng khách, nội thất đơn giản và ấm cúng.
Toàn bộ căn nhà bao bọc bởi một quả bong bóng trong suốt khổng lồ. Dưới ánh nắng mặt trời, quả bong bóng tạo những quầng sáng bảy sắc cầu vồng.
Phòng ngủ một chiếc giường tròn lớn, phía đặt bộ điều khiển. Có thể dễ dàng điều chỉnh độ riêng tư của bong bóng. Cũng thể chuyển sang chế độ nửa mờ và chế độ một chiều.
Bên trong còn chức năng tự động nhận diện. Khi khách hàng chuyển sang chế độ riêng tư sẽ cảnh báo nhắc nhở.
Ngoài , Nhà Bong Bóng vùng riêng tư ba mét xung quanh.
“Thuê tối thiểu ba tháng, tổng cộng bảy mươi nghìn tích điểm, phí điện nước tự trả. Thu tiền thuê một tuần ngày ở của mỗi tháng.” Hạ Ngôn .
Đảo tư nhân xem qua , cô cần trải nghiệm nữa. Bây giờ cô về tổng cửa hàng để xem khách hàng ai chuyển đến ở đây .
Cô đang chuẩn bước khỏi cửa lớn thì một chú gấu nhỏ nhảy nhót tới chặn mặt.
“Bà chủ lên lầu xem ? Nghe bà chủ là đó, thoải mái.”
Hả? Hạ Ngôn dừng bước.
“Được, lên xem thử.”
Chú gấu nhỏ phía mỉm đáng yêu.
Đi lên cầu thang xoắn ốc, mắt đột nhiên xuất hiện một màn chắn. Hạ Ngôn đưa tay nhấn . Sau khi một luồng ánh sáng quét qua, màn chắn biến mất.
Bước qua màn chắn, cảnh tượng mắt đổi ngay lập tức.
Khác với tầng hai tối tăm khi từ bên , đại sảnh cực kỳ rộng rãi và sáng sủa. Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu khắp nơi.
Ở vị trí trung tâm một vòng sáng hình trụ tương tự cổng dịch chuyển. Bên trong dựng những cánh cửa khác . Cửa của tổng cửa hàng, cửa chi nhánh, cửa đảo tư nhân, cửa sân nhỏ tư nhân và thậm chí cả cửa của các đảo tư nhân cho thuê.
Hạ Ngôn nhướng mày, bước vòng sáng và đẩy cửa tổng cửa hàng.
“Thưa quý khách, thật sự còn phòng cho thuê nào nữa. Ngài thể đăng ký đặt phòng , đến khi phòng trống sẽ thông báo cho ngài.”
Giọng Băng Băng chút lo lắng truyền từ phía cánh cửa.
“Thật sự còn phòng ?”
“Thật sự còn nữa.”
Hạ Ngôn dọc hành lang. Hai đàn ông đang vây quanh quầy lễ tân và chằm chằm Băng Băng chớp mắt.
“Trường Nhĩ, nó còn .” Người đàn ông tết tóc đuôi sam với bên cạnh.
“Vậy... thôi.”
Ánh mắt lướt qua Hạ Ngôn đang ngang qua.
“Đi.”
“Hai vị khách cần đăng ký một chút ?” Băng Băng vẫy cuốn sổ nhỏ trong tay.
Hai đàn ông đầu , bước thẳng khỏi cửa hàng.
Băng Băng chút tiếc nuối.
Hạ Ngôn bóng lưng hai :
“Băng Băng, cần như . Họ ở thì ở, thì thôi. Phải giữ phong thái.”
Băng Băng gật đầu.
“Hiện tại bao nhiêu đặt phòng ?”
“Tạm thời nhiều, chỉ năm sáu hộ thôi.”
Băng Băng chút buồn bã, ngại ngùng sờ bụng.
“Không . Nhà ở đảo Lì Đai thể cho thuê . Lát nữa đến Phòng Cho Thuê xem . Tìm hiểu xong thì về phát thông báo xem ai chuyển ở .”
Hạ Ngôn đặt Cánh Cửa Nghỉ Dưỡng lên tường phòng khách. Băng Băng chớp mắt biến trong.
Trong đại sảnh chỉ còn một cô trông coi cửa hàng.
Hạ Ngôn gác chân lên sofa và lười biếng bật TV.
Bây giờ nhiệt độ bên ngoài trở bình thường từ lâu. Khách hàng cũng cần chọn giờ ngoài nữa.
Đoạn thời gian họ còn bận rộn tháo hạt mộc miên, quần áo bông và chăn. Mấy ngày nay mất hút.
E rằng nơi đây nhàn rỗi nhất chính là cô.
“Rầm! Rầm!”
“Choang!”
Một tràng âm thanh đập phá dữ dội truyền đến từ bên ngoài. Hạ Ngôn bật dậy khỏi sofa.
Bên ngoài xảy chuyện gì?
Cô ngoài khách sạn.
Thì là hai đàn ông Trường Nhĩ và tóc đuôi sam định thuê phòng.
Họ dùng gậy gộc tìm ở đập phá nhà của khác.
Những viên gạch và cánh cửa gỗ mới thêm mở toang chỉ vài cú đập.
Hai liếc Hạ Ngôn một cái thản nhiên bước chiếm lấy tổ ấm của khác.
lúc , những vị khách trọ bên ngoài trở về.
Tay cầm thành quả thu hoạch hôm nay, họ hớn hở về nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-153-muon-cua.html.]
“Lão Trương, hôm nay vận may của ông là nhất. Lại tìm một chiếc quần lông vũ, mắt ông tinh thật đấy.”
Mọi hâm mộ cái bọc lưng ông . Đó là quần lông vũ thật. là may mắn.
Lão Trương hềnh hệch, siết chặt quai đeo mà lời nào.
“Ê, nhà ai ?”
Một phụ nữ trung niên chỉ tay về phía căn nhà cửa mở toang và hét lớn.
Mọi giật , theo. Đó là...
Mọi cùng về phía Lão Trương.
Sắc mặt Lão Trương tối sầm ngay lập tức.
“Mẹ kiếp, thằng khốn nào dám nhân cơ hội trộm tổ ấm của tao?”
Lão Trương rút chiếc kéo ở mắt cá chân , hùng hổ về phía nhà .
Những phía , chậm rãi di chuyển về nhà .
Trâu Vũ thì kéo tay Trương Mạn Tuyết, thẳng khách sạn.
Trong nhà vọng tiếng gầm gừ giận dữ của Lão Trương:
“Hai là ai? Đây là nhà của , các ở thì tự tìm nhà khác.”
Một giọng thản nhiên vang lên:
“Đây chính là căn nhà chúng tìm đấy.”
Trâu Vũ và Trương Mạn Tuyết , tăng tốc bước chân.
“Cái gì mà các tìm ? Không thấy bên trong đồ đạc ?”
Lão Trương đá mạnh một cú, khiến cánh cửa vốn lung lay hỏng bét.
“Hừ, lão già gây sự với chúng .”
Giọng nhẹ bẫng.
Giây tiếp theo, Lão Trương đá bay ngoài.
Ông bay thẳng sang căn nhà đối diện, đập tường rơi xuống đất, cơ thể cong như con tôm, mặt đỏ bừng vì đau đớn.
Những xung quanh đang xem náo nhiệt đều kinh hoàng.
Hai đàn ông chậm rãi bước khỏi phòng, khoanh tay dựa tường và hỏi với giọng chế nhạo:
“Lão già, đây là nhà của ông là nhà của chúng ?”
Lão Trương cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất, lồng n.g.ự.c và lưng đau nhức âm ỉ.
“Lão già?”
“Của, của các . Khụ khụ.”
“Hừ. Sớm điều như hơn .”
Hai liếc vẻ mặt của phòng. Trước khi đóng cửa, họ còn để một câu:
“Lão già, lắp cửa cho tao.”
Xung quanh ai dám gì, cũng ai dám bộ dạng t.h.ả.m hại của Lão Trương.
Họ nhanh chóng lủi về nhà và cài chốt cửa thật nhẹ.
Cả con phố còn một tiếng động.
Lão Trương ho vài tiếng, dậy nhặt cánh cửa vỡ và cố gắng lắp khung cửa.
“Phiền ông, một cái mới ?”
Lão Trương rùng .
“Được, .”
ông tìm cửa mới ở ?
Ông đ.ấ.m lồng n.g.ự.c đang đau nhức, cổ họng phát tiếng thở khò khè. Ánh mắt đảo quanh một lượt.
Không lâu , ông thấy cánh cửa hai lớp của đàn ông râu quai nón quan hệ khá với .
Lão Trương mừng rỡ, bước tới gõ cửa lớp ngoài.
“Cộc cộc cộc.”
Bên trong ai trả lời.
Ông suy nghĩ gõ nữa.
“...Ai đấy.”
Một giọng nhỏ bé truyền từ khe cửa.
Ông đầu căn nhà vốn thuộc về , ghé sát khe cửa nhỏ:
“Là , Lão Trương. Khụ.”
“...Ồ... chuyện gì?”
“Cho mượn một cánh cửa dùng, trả .”
Bên trong cánh cửa im lặng.