Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 145: Thông Báo
Cập nhật lúc: 2025-11-14 00:21:15
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm đó, Lão Trương từng nhà thông báo:
Sáng mai sẽ xuất phát vườn thực vật, ai thì tập trung ở cửa khách sạn và tự chịu trách nhiệm về an đường và về.
“Ông xã, em cũng . Em thể giúp hái quả hoa gạo.” Trương Mạn Tuyết , giọng chút kiên định.
“Đừng loạn, vườn thực vật cách đây xa lắm. Lỡ nguy hiểm gì lo lắng cho em. Ngoan ngoãn ở nhà đợi .”
Trâu Vũ đưa tay ôm cô lòng, vuốt ve đường cong lưng cô tiếp:
“Đừng quên mới là trụ cột của gia đình , việc đều do gánh vác. Ngày mai em đến khách sạn đợi . Dù thấy đến nhà cướp đồ cũng đừng lên tiếng, chuyện đợi về .”
“…”
“Đừng nữa, ngủ cưng. Nửa đêm em còn thức canh gác.”
Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô , tia sáng mờ xuyên qua mảnh kính vỡ.
Thời gian họ g.i.ế.c ít xác sống Đảo Lydai, điểm tích lũy trong thẻ cũng gom nhiều.
phòng khách sạn hết sạch.
Ngay cả căn hộ cao cấp cũng còn.
Haizz.
Trương Mạn Tuyết lặng lẽ lắng tiếng tim mạnh mẽ của trong lồng ngực, nhắm mắt và ép ngủ.
Mỗi canh nửa đêm, đây là thỏa thuận của hai .
Có cô dựa dẫm đàn ông, cô khác ai để dựa dẫm.
Nửa đêm một giờ, cô tỉnh dậy đúng giờ.
“Ông xã, ngủ . Em canh gác.”
Cô khẽ cấu cánh tay để giữ tỉnh táo.
“Ừm, ngủ đây.” Giọng Trâu Vũ ngái ngủ, đổi tư thế ngủ ngay lập tức.
Trương Mạn Tuyết nghiêng tai lắng .
Đường phố im lặng tuyệt đối.
Trong phòng cũng tiếng động nào.
Ngay cả Trâu Vũ ngủ cũng ngáy.
Cô thậm chí thể thấy tiếng dòng điện rì rào trong tai.
Quá tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến đáng sợ.
Trương Mạn Tuyết bất động, ánh mắt hướng tối sâu thẳm trong căn phòng đen như mực.
Trong đó quái vật…
Lúc họ về cũng thấy quái vật bên trong…
Đừng tự hù dọa …
Nếu , Trâu Vũ phát hiện .
Trương Mạn Tuyết rúc lòng , mắt vẫn chằm chằm đen .
Luôn cảm thấy lưng lạnh toát…
Hay là… xem thử?
Cô nuốt nước bọt, lông tơ dựng , lo lắng sợ hãi.
Thực sự gì đó …
Bình thường cô bao giờ như .
Đột nhiên, đen đó động đậy!
Cô trợn tròn mắt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Cô áp sát Trâu Vũ, mắt chằm chằm và dùng giọng :
“Ông xã, lặng lẽ dậy , trong nhà thứ gì đó.”
Trâu Vũ lập tức mở mắt, bàn tay đang ôm eo cô khẽ nhéo một cái để đáp .
Trương Mạn Tuyết nhẹ nhàng rút khỏi lòng , trượt xuống giường trốn ở mép giường.
Cô cầm chiếc cờ lê đặt cạnh gối, chắn ngực, gõ nhẹ một tiếng.
“Kính coong.”
Nhận tín hiệu, Trâu Vũ bật dậy khỏi giường. Đồng thời một ngọn lửa màu vàng cam sáng bùng lên trong tay , chiếu sáng bộ căn phòng.
Một đàn ông trung niên đang cầm cuốc chim cách đó xa!
“Mẹ kiếp! Tìm c.h.ế.t!”
Trâu Vũ ngờ trong nhà thực sự thứ gì đó. Nhìn rõ đó là một , nỗi sợ hãi lập tức biến thành cơn thịnh nộ tột độ.
Anh nhặt chiếc cờ lê dài, xông tới!
Người đàn ông cuốc chim thấy phát hiện và kịp chạy, trong cơn nguy cấp chỉ thể giơ cuốc chắn mặt.
“Keng!”
Hổ khẩu của chấn động đến tê dại.
Ngay đó, cú đ.á.n.h mạnh thứ hai của Trâu Vũ giáng xuống cổ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-145-thong-bao.html.]
Người đàn ông cuốc chim hiểm hóc né .
Anh thấy Trâu Vũ với đôi mắt đỏ ngầu lao tới, kịp cầu xin tha thứ, cơ thể hoảng loạn hòa môi trường.
!!!
“Muốn chạy? C.h.ế.t cho tao!”
Trâu Vũ thấu ý đồ của . Anh lập tức thúc giục dị năng, ngưng tụ một quả cầu lửa to bằng nắm đ.ấ.m và ném thẳng về phía đối phương.
Quả cầu lao đến như chớp, trong nháy mắt đốt cháy góc áo của đàn ông đó.
“Tha cho , Trâu Vũ! Vì chúng cùng chặt cây mà!”
Người đàn ông cuốc chim vội vàng cởi áo trong cơn hoảng loạn, nhiệt độ cực cao khiến da thịt bỏng rát.
Trong tình thế nguy cấp, năng lộn xộn, cố kéo dài thời gian để thúc giục dị năng chạy trốn.
Trâu Vũ để rời ?
Đôi mắt đỏ ngầu, bước mạnh lên mặt đối phương, chiếc cờ lê dài giáng xuống đỉnh đầu đàn ông đó.
Người đàn ông cuốc chim rên lên một tiếng, cơ thể cứng đờ ngã ngửa xuống đất.
“Anh… c.h.ế.t ?”
Trương Mạn Tuyết sợ hãi đến mức hai đầu gối mềm nhũn.
Trâu Vũ đàn ông bất động nền đất, m.á.u đỏ thẫm chảy từ vết thương, tụ thành vũng.
“C.h.ế.t .”
Anh hít sâu một , an ủi:
“Không . May mà dị năng của em là cảm nhận nhạy bén, nếu tối nay cả hai chúng đều tiêu đời.”
Thực là tiêu đời.
Chỉ cần là hiểu ngay ý đồ của đàn ông cuốc chim. Ở thời mạt thế, phụ nữ yếu đuối, già và trẻ con là những dễ c.h.ế.t nhất.
Những phụ nữ còn sống đến hiện tại hoặc là mạnh mẽ, hoặc bảo vệ, hoặc sống trong các căn cứ quản lý nghiêm ngặt.
Điều đó cũng đồng nghĩa, bên ngoài vô đàn ông cô độc.
Đây cũng là lý do kiên quyết cô theo.
Nếu gặp nguy hiểm, cô ở khách sạn vẫn sống . Điểm tích lũy trong thẻ cũng đủ cho cô dùng lâu.
Lỡ một ngày nào đó căn cứ nghiên cứu thành công vắc-xin, xây dựng thế giới thì ?
Trâu Vũ gạt bỏ suy nghĩ linh tinh, xoa đầu cô .
“Anh vứt . Em theo .”
Trương Mạn Tuyết gật đầu.
Anh nắm chân đàn ông cuốc chim, kéo ngược cửa.
Bên ngoài trăng sáng tỏ, cửa sổ các cửa hàng hai bên đường chặn bởi đủ loại đồ vật.
Yên tĩnh như thể ở.
Hai sóng vai đến góc đường. Trâu Vũ dùng sức quăng t.h.i t.h.ể đống xác c.h.ế.t.
“Kiếp đầu thai chỗ hơn .”
Tối nay thể ở nhà nữa.
Lỡ thứ gì khác chui thì .
Họ thẳng đến khu vực an của khách sạn, tìm một bậc thang và xuống.
Trâu Vũ ôm cô lòng.
Hai im lặng con phố tối đen, tĩnh mịch.
Cho đến khi phía đông hửng sáng, vài lượt bước từ bên trong.
Dường như chẳng ai thấy vệt m.á.u đường, họ chỉ chào hỏi , chẳng ai liếc mắt.
Không lâu , Trâu Vũ tiếng mở khóa cửa phía .
“Các vị khách thể dùng bữa .” Gấu Gấu cửa chào mời.
“Đi thôi vợ, ăn.”
Hai dậy, đôi chân tê dại một lúc mới đỡ hơn.
Khi bước nhà hàng, bên trong đông, cả nam nữ già trẻ đều .
Có vẻ như phần lớn đều chuẩn hái quả hoa gạo đột biến.
“Ông xã, lát nữa em cũng . Hái nhiều một chút.”
“…Được.”
Dù chỉ một cây hoa gạo đột biến, nhưng nhiều như thì chung cũng .
Không lâu , họ thấy đàn ông mặc đồ đen bước ăn uống.
Thịnh Nam cũng đến.
Anh thừa nhận rằng khi thấy đại ca xuất hiện, nỗi lo giảm một nửa.
Tại điểm hẹn, ít đeo túi đợi.
Trương Mạn Tuyết và cũng chạy về nhà một chuyến, lấy bốn chiếc túi siêu lớn.
“Đến giờ , đợi nữa. Chúng thôi!”