Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 140: Ồn Làng Trên Xóm Dưới
Cập nhật lúc: 2025-11-14 00:05:35
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khoảnh khắc Hạ Ngôn bước cửa, bên tai vang lên tiếng cãi ầm ĩ như làng xóm .
Khách hàng cãi đỏ mặt tía tai, thậm chí bắt đầu lôi cả cha đối phương .
Gấu Gấu một bên gãi đầu, mắt đen láy. Không ngờ còn thể c.h.ử.i như thế , đúng là mở mang kiến thức.
Thấy , Hạ Ngôn bước lên, một tay che mắt nó, tay vòng qua cổ kéo nó .
“Gấu Gấu, chỗ giao cho . Cậu ngoài trông cửa hàng .”
Sau đó cô đẩy nó ngoài cửa.
Hạ Ngôn thở phào một , tùy ý phủi đôi tay vốn chẳng dính bụi, từ từ dọc quanh đám đông.
Cô gái mua s.ú.n.g chống chân gốc cây, tinh hạch trong tay theo nhịp lên xuống, vẻ mặt như đang xem kịch.
Thấy Hạ Ngôn, cô hoảng loạn, ngược còn mỉm gật đầu chào.
Ánh mắt Hạ Ngôn lướt qua phía cô . Một nhóm trẻ con gần lớn đang bận rộn bên trong.
Một khách hàng xen thì tránh xa, chặt cây xem trò vui. Khi thấy bà chủ Hạ xuất hiện, trong lòng họ khỏi lo lắng cho nhóm gây sự.
Thật sự là tự tìm đường c.h.ế.t.
Còn quên cả nội quy cửa hàng.
Hạ Ngôn một vòng, đặt một cái bàn và một chiếc ghế cao tại chỗ, xuống gọi một ly nước mơ chua từ Thành phố Ẩm thực.
Cô uống mở camera giám sát để xem tình hình.
Cổng Nghỉ Dưỡng từ khi liên kết sẵn chức năng giám sát, nên Hạ Ngôn mới yên tâm như .
Mức độ cãi ở đây leo thang nhanh, động chạm đến tổ tông. Một khách hàng trúng chỗ đau, phẫn nộ đến mức định tay.
“Này? Mày dám động thủ ? Không thấy bà chủ Hạ ở đây ? Mày dám động thủ?”
Khách hàng lưu trú la lớn, lách sang một bên để đối phương rõ phía .
“Bà chủ Hạ đến ?”
Nghe câu , cuối cùng mới chịu bình tĩnh . Họ thở hổn hển, mắt đỏ hoe, n.g.ự.c ngừng phập phồng.
Thấy khách hàng đều im lặng và tự tách thành hai phe, Hạ Ngôn hớp một ngụm nước mơ chua :
“Cãi xong ?”
Không ai trả lời.
Ánh mắt Hạ Ngôn lướt qua từng .
“Ai cho , vì chuyện gì mà cãi ?”
Mọi . Một phe đàn ông khập khiễng, phe còn cô gái cầm súng.
Người đàn ông khập khiễng thấy bà chủ Hạ qua thì hoảng loạn, vội xua tay:
“Không chỉ , đều tham gia! …”
“Để .” Cô gái dậy, bước . “ g.i.ế.c thây ma, họ những cho, mà còn dùng rìu đ.á.n.h . Các chị trong cửa hàng thấy chịu nổi nên mới cãi .”
“ đó, chúng g.i.ế.c thây ma sai, còn cành cây chặt xuống cũng lấy. Họ mới là đến gây sự.”
Khách hàng lưu trú bất mãn.
“Anh ?” Hạ Ngôn đàn ông khập khiễng.
Anh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sang những bên cạnh, chút đuối lý, mở lời thế nào.
Lúc , một phụ nữ bên cạnh lên tiếng: “Bà chủ Hạ, chúng cũng là bất đắc dĩ. Chúng trông cậy thây ma nửa để đổi thêm điểm, hy vọng sống qua mùa đông.”
“ , chúng dị năng, g.i.ế.c một con thây ma khó. Họ đều năng lực, thực sự nên tranh với chúng …”
“Cô gì ? Sao thành tranh giành? Đây là nhà cô chắc?”
“ đó. Mấy điên ? Mấy cần tích trữ tinh hạch thì chúng chẳng lẽ cần ? Ai cũng sống sót, cái gì gọi là nên nên!”
Một câu dậy sóng.
Hai phe bắt đầu chuẩn cãi.
“Đừng cãi nữa.” Hạ Ngôn giơ tay chặn .
Trong đám đông vài phụ nữ dễ xúc động bật thút thít.
Thực ai cũng sai. Ai cũng chỉ sống. rõ ràng những lưu trú thực lực hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-140-on-lang-tren-xom-duoi.html.]
Một nhóm cúi đầu , môi mím chặt, cơ thể run rẩy.
Sợ thắng, mà cũng sợ thua.
Hạ Ngôn im lặng nhấp nước mơ chua.
Mọi nín thở chờ đợi.
Người đàn ông khập khiễng lo sợ, cô gái cầm s.ú.n.g thì ngầm mong đợi.
Cuối cùng, Hạ Ngôn ngẩng đầu, :
“Xét thấy hai cầm đầu gây rối đều là thường, phạt bơi lội trong bầy thây ma cấp hai ba tiếng. Những khách hàng còn tham gia cãi cảnh cáo thẻ vàng một . Nếu sẽ trục xuất danh sách đen.”
Xong .
Người đàn ông khập khiễng chân mềm nhũn, bệt xuống đất, đổ mồ hôi lạnh.
Thây ma cấp hai? Bầy?
Một đàn ông khập khiễng tàn tật thì chạy nhanh bằng thây ma?
Mắt tối sầm , thở dồn dập.
“Bà chủ Hạ, cầu xin cô tha cho một . nên đ.á.n.h cô , , còn đ.á.n.h trúng cô mà. … , sẽ c.h.ế.t mất!”
Người đàn ông khập khiễng bò đến bên cạnh cô bằng cả tay lẫn chân, nắm lấy vạt áo cô , giọng run rẩy cầu xin trong nước mắt:
“Cô mau xin giúp với bà chủ Hạ. thật sự đ.á.n.h trúng cô. còn sống, c.h.ế.t. Xin cô, xin cô, quỳ xuống dập đầu với cô, cầu xin cô tha thứ cho !”
Nói xong, phủ phục xuống đất, dập đầu bảy tám cái, mặt mũi dính đầy cát trắng.
Cô gái với vẻ vô cảm. “Bây giờ xin thì ích gì? Chi bằng nhặt cái rìu lên, lát nữa trốn thì may còn dùng .”
Đằng họ, cảm xúc phức tạp. Một mặt họ thở phào vì bầy thây ma, mặt khác thấy hai mắt sắp biến thành thây ma, trông thật quá bi thảm.
“Bà chủ Hạ, tên Kiều Chân. thể về lấy vũ khí ? sẽ ngay.” Kiều Chân hất đàn ông khập khiễng , bước đến gần Hạ Ngôn hỏi.
Mọi kinh ngạc, ánh mắt đều rơi lên cô .
Vừa bà chủ Hạ cô cũng chỉ là thường ?
Giờ còn về lấy vũ khí? Chẳng lẽ cô định phản công?
Chỉ riêng điểm thôi, tất cả bọn họ đều so sánh thành cặn bã!
Ngay cả Hạ Ngôn cũng bất ngờ. Đôi mắt Kiều Chân trong veo, kiên định, hề sợ hãi lùi bước.
“Đi .” Cô .
Kiều Chân lãng phí thời gian, lập tức rời .
“Còn ? Không cần chuẩn gì ?”
Người đàn ông khập khiễng mấp máy môi: “Cần… cần chứ, chuẩn cái gì đây… Mau đưa cái cờ lê dài của cho !”
Anh hoảng hốt bật dậy, định giật lấy chiếc cờ lê dài trong tay khác.
“Cút ! Đây là của tao! Không cho!” Gã đàn ông vạm vỡ đá thẳng n.g.ự.c , đá bật sang một bên, miệng còn c.h.ử.i um lên.
“Chẳng lẽ các c.h.ế.t ?! là vì lợi ích tập thể mới ! Tại cho mượn?!” Người đàn ông khập khiễng gầm lên.
“Anh cứ đưa cho , chỉ cờ lê dài của là dùng thôi.” Một bên cạnh thấy chịu nổi, mở miệng giúp đàn ông khập khiễng.
Gã vạm vỡ tức điên, nghiến răng trợn mắt: “Mày đúng là giỏi lấy đồ khác để ân huệ nhỉ! Sao mày đưa cái gậy bóng chày của mày cho ? Trong tay mày chẳng còn cái chùy gai nữa ? Đưa cho !”
Gã mỗi câu tiến lên một bước.
Người liên tục lùi , mặt lộ vẻ lúng túng.
“Khốn kiếp! Đồ rác rưởi! Nếu ở đây đ.á.n.h , tao tát mày một cái !” Gã vạm vỡ nhổ nước bọt xuống đất, lườm một cái.
Người đàn ông khập khiễng chỉ còn ôm chiếc rìu, bối rối, tuyệt vọng.
Không lâu , Kiều Chân trở , vai vác một cây gậy sắt đầy gai nhọn.
Cô liếc đàn ông khập khiễng một cái.
Lúc thế nào, bây giờ vẫn y như .
Sống bốn năm trong mạt thế mà còn như thế … chẳng lẽ thật sự chui rúc trong căn cứ bốn năm trời?
Kiều Chân lười để ý , chỉ về phía Hạ Ngôn.
“Bà chủ Hạ, chuẩn xong . Bây giờ cần luôn ?”