Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 132: Cuối Cùng Cũng Gặp Mặt

Cập nhật lúc: 2025-11-13 23:34:55
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mọi theo và quả nhiên là họ.

 

“Lẽ nào họ cũng hôm nay mở cửa nhà hàng buffet ?”

 

“Họ vẫn luôn ở hậu sơn g.i.ế.c dị thú mà, tin từ ? Chắc là thành chữa bệnh?”

 

Mọi gật đầu đồng ý: “Cậu lý.”

 

Thấy đối phương tới, im lặng.

 

Khi hai đội dần tiến gần, đội trưởng Trương Bình chủ động chào hỏi .

 

“Đội trưởng Tô Mai, mới từ bên ngoài về ?”

 

Tô Mai gật đầu: “Đội Trương trông vẻ trạng thái đấy.”

 

Trương Bình : “Cũng tạm. Chủ yếu là gần đây ăn uống .”

 

Tô Mai liếc qua các đồng đội phía Trương Bình, cảm thấy họ vẻ khỏe hơn đồng đội của nhiều.

 

“Vậy phiền đội trưởng Tô nữa, chúng ngoài dạo một chút để tiêu hóa thức ăn.” Trương Bình như một cái gọi đồng đội rời .

 

Cho đến khi đội Trương Bình xa, Dịch Tâm Di phía Tô Mai mới lên tiếng: “Đội trưởng, họ cũng thẻ ?”

 

, lúc họ ngang qua ngửi thấy một mùi thịt thơm. Thơm c.h.ế.t .”

 

“Lẽ nào là ăn thịt dị thú? Thứ đó khô dai, còn cho ngon ?”

 

“Lát nữa chúng cũng nướng thử xem .”

 

“Thôi , hết bệnh viện xử lý vết thương . Tối nay nghỉ trong thành một đêm. Ngày mai tiếp tục lên hậu sơn, cố gắng thăng cấp càng sớm càng .” Tô Mai phủi bụi đất tay áo.

 

Cả nhóm tiếp tục về phía .

 

Ngày xưa tiệm hoa luôn xếp hàng dài, hôm nay cũng ngoại lệ.

 

Tô Mai thấy một hàng dài cửa quen , chuẩn vòng phía .

 

“Đại ca, chị mau , đó là một cửa hàng mới mở ?” Mao Viên Viên kéo cô , giọng điệu kích động.

 

. Trên bảng hiệu là Chi nhánh một của Khách sạn Nghỉ dưỡng. Trời ơi, Khách sạn Nghỉ dưỡng.”

 

“Là cửa hàng mà đại ca ? Mở đến tận đây ?”

 

“Lẽ nào là bà chủ Hạ đến ?”

 

Cái gì?

 

Tô Mai vội vàng đầu .

 

Hóa xếp hàng ở tiệm hoa mà là ở ngay bên cạnh.

 

Cửa sổ kính lớn, quầy lấy thức ăn dài đặt cạnh cửa sổ tầng hai, còn đĩa thịt chất cao.

 

Chi nhánh một của Khách sạn Nghỉ dưỡng.

 

“Đại ca, là bà chủ Hạ đến đúng ?” Mao Viên Viên lắc lắc cánh tay cô , vội vàng xác nhận, mắt đảo qua đảo cửa sổ tầng hai.

 

Tô Mai hít sâu một : “Đi, xếp hàng xem là ngay.”

 

Thực vô cùng chắc chắn, chính là bà chủ Hạ đến . Ngoài cô , ai thực lực để mở nhà hàng buffet.

 

Họ xếp ở cuối hàng, kích động tò mò đ.á.n.h giá cửa hàng trông vẻ bất thường .

 

Lại ba tiếng , cuối cùng họ mới bước trong cửa hàng.

 

“Xin chào quý khách, nếu quý khách dùng bữa tại nhà hàng buffet, xin vui lòng thanh toán một trăm năm mươi điểm.”

 

Ở cửa một nhân viên mắt to mà cô từng thấy. Bên cạnh cô còn một mỹ nhân ngư quấn quanh dòng nước.

 

Tô Mai thu hồi ánh mắt, thanh toán xong điểm về phía tầng hai.

 

Đồng đội theo phía .

 

Trong nhà hàng buffet tầng hai, Tô Mai thấy bà chủ Hạ đang quầy lấy thức ăn.

 

“Oa, đó chính là bà chủ Hạ ?”

 

Mọi chỉ cảm thấy mắt đủ dùng, các món ăn ngon quầy, nữ bà chủ rõ ràng giống với .

 

Oa oa oa, trăm bằng một thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-132-cuoi-cung-cung-gap-mat.html.]

 

Tô Mai bước nhanh tới : “Bà chủ Hạ.”

 

“Ừm? Đội trưởng Tô.” Hạ Ngôn đầu , kinh ngạc.

 

Phía Tô Mai còn theo một hàng , ai nấy đều vô cùng thiện chào hỏi cô .

 

“Bà chủ Hạ, luôn đội trưởng nhắc đến cô, ngờ hôm nay cuối cùng cũng gặp cô.”

 

“Cô thật sự trẻ.”

 

“Nhờ bà chủ Hạ mà gần đây chúng đều thể ăn no, dị năng cũng thăng cấp một đoạn dài.”

 

Đối mặt với những lời khen chân thành của , Hạ Ngôn hào phóng tiếp nhận, mỉm lấy đĩa ăn đưa qua.

 

“Cứ ăn thoải mái , đừng khách sáo.”

 

“Tuyệt vời, ăn thôi.” Một nhóm gào thét lao lấy thức ăn.

 

“Bà chủ Hạ, thật ngờ khách sạn mở đến đây . Dọc đường an chứ?” Tô Mai tiện tay gắp vài miếng thịt ăn, đúng là chút tò mò.

 

“Không gặp nguy hiểm gì. Lại đây, xuống ăn .”

 

Hạ Ngôn xòe tay chỉ cái bàn bên cạnh, cũng gắp một ít thức ăn.

 

Nói thì hai cũng coi như quen cũ. Sau vài tiếp xúc, ấn tượng về cô cũng tệ.

 

Rừng lớn chim gì cũng , thể chỉ vì một chuyện mà phủ nhận một . Tô Mai quá thông minh nhưng cô chân thành với đồng đội của .

 

Sau khi gặp quá nhiều năng lượng tiêu cực, sự chân thành thể giao phó cả tấm lưng trở nên vô cùng quý giá.

 

Chẳng mấy chốc, đồng đội của Tô Mai bưng về nhiều đĩa ăn đầy thịt.

 

“Đội trưởng Tô, hiện tại tiền tuyến còn căng thẳng ?” Hạ Ngôn ăn rau hỏi.

 

Tô Mai gật đầu: “Nghe bên đó động đất, một đợt dị thú lớn thông qua lối hẹp. Nếu để chúng qua, thành phố Ân Sơn thể sẽ san bằng.”

 

“Dị thú? Một thời gian thấy heo và bò biến dị. Sau khi khử độc thể ăn .”

 

“Trong dị thú biến dị, chỉ hai thứ ăn . Chị thấy con tê tê biến dị , da dày thế nào cũng đ.â.m thủng , đều là độc. Loài mèo thì ngay cả lông cũng còn, cơ bắp và xương cốt trần trụi bên ngoài, cơ thể to gấp đôi , móng vuốt và răng nanh to bằng cánh tay trẻ sơ sinh. Bầy chim tuy khá hơn, thể hình đổi, nhưng phân của chúng quá nhiều, một bãi phân thể sánh với một quả b.o.m nhỏ, chỉ ngứa ngáy mà còn hôi thối c.h.ế.t.”

 

Tô Mai như nhớ điều gì đó, vẻ mặt trở nên buồn nôn.

 

Hạ Ngôn cảm nhận điều đó, cũng thấy khó chịu nên thuận miệng một câu để kết thúc chủ đề.

 

Nói tiếp nữa thì chẳng cần ăn cơm nữa.

 

Tô Mai xin một tiếng: “Bà chủ Hạ cần lo lắng. Phía nhiều đội dị năng mạnh mẽ canh giữ. Hai bên lối hẹp là núi tuyết, chúng thể vượt qua .”

 

“Đội trưởng đúng. Mấy ngày nữa sẽ đến lượt chúng canh gác, chúng nhất định sẽ dốc hết sức.” Người phụ nữ mặt tròn hì hì bổ sung.

 

, cửa hàng của bà chủ Hạ chính là hy vọng để chúng duy trì sự sống.”

 

“Nếu thể còn mong ngày nào cũng đến đây. Bà chủ Hạ ngàn vạn đừng lo lắng, chuyện chúng gánh vác.”

 

Nhìn những đôi mắt tràn đầy nhiệt tình và thiện, Hạ Ngôn thầm thở dài một tiếng.

 

còn việc, đây. Các bạn ăn ngon miệng.”

 

“Bà chủ Hạ cứ bận việc , cần quan tâm đến chúng .”

 

Tô Mai và các đồng đội vẫy tay. Đợi cô rời , nhỏ giọng : “Vừa nãy bà chủ Hạ phản ứng gì nhỉ?”

 

“Cần gì phản ứng. Tiền thuê cửa hàng của là giao cho căn cứ. Căn cứ tự nhiên sẽ bảo đảm an . Các chen chúc gì, ngốc . Còn vì nhà hàng mà liều mạng, mà sắp chịu nổi .”

 

“Dịch Tâm Di, cô chuyện thật khó .”

 

đảo mắt một vòng: “Khó ? Được , cãi với cô nữa, đều là cô đúng.”

 

“Dịch Tâm Di, gần đây cô thế, giọng điệu chuyện gay gắt như ?” Tô Mai nhíu mày .

 

Dịch Tâm Di buồn bực c.ắ.n một miếng thịt, trong lòng đang nghẹn khí. Cô xung quanh, : “Đội trưởng, nếu theo thì chúng rời khỏi đây ? Với thực lực của chúng , cũng thể sống sót, mắc gì ở đây chịu ấm ức. Chúng cũng lính chính quy gì, lấy cái gọi là trung thành. Chị em chúng não não, bối cảnh bối cảnh, còn đắc tội với , mau chạy trốn còn đợi gì nữa. Đợi đều c.h.ế.t đoàn tụ đất ?”

 

Dịch Tâm Di càng càng tức giận, ném miếng thịt đĩa, khoanh tay đầu sang hướng khác.

 

Sắc mặt Tô Mai cũng lập tức trở nên khó coi.

 

Những còn , đặt thức ăn trong tay xuống, mặt nặng trĩu.

 

Thật Dịch Tâm Di sai.

 

 

Loading...