Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 126: Chăm Sóc Tốt Cho Bà

Cập nhật lúc: 2025-11-13 23:24:39
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Quay trở khách sạn nghỉ dưỡng, Hạ Ngôn cảm giác lẫn lộn. Một bên là nơi nghỉ dưỡng phong cảnh tươi , một bên là cảnh tượng tận thế đổ nát.

 

Lúc , đông đang tụ tập trong sảnh.

 

Bà Giang với vẻ mặt căng thẳng, hai tay đan chặt , thỉnh thoảng ngoài cửa. Xung quanh bà cũng những vị khách căng thẳng kém, sắc mặt đều tái nhợt. Một vài đứa trẻ nhỏ tuổi dán chặt cửa kính, mắt chớp về cuối phố, mong thể trở về an .

 

"Gấu Gấu, họ đang ?"

 

Gấu Gấu chạy tới : "Sáng nay các vị khách rủ ngoài, xa hơn xem thử, đến giờ vẫn thấy về."

 

Thì vì gần đây còn xác sống, các vị khách chủ động săn.

 

Hạ Ngôn gật đầu tỏ vẻ hiểu, một lát bước nhà hàng tự chọn để ăn trưa. Ở đảo Lydai quá lâu, cô đói lắm .

 

Khi cô thấy bốn đang ăn uống điên cuồng trong nhà hàng tự chọn, cô sững , ngờ vẫn còn khách ngoài. Ánh mắt cô lướt qua ba cái đầu trọc bóng loáng, bất giác nhớ đến ba “quả trứng luộc phát sáng” cô thấy tối qua… Sao họ cạo đầu trọc lóc thế ?

 

Hạ Ngôn gắp một ít thức ăn thích, tìm một chỗ trống gần cửa sổ xuống, lặng lẽ ăn uống. Sự xuất hiện của cô lập tức thu hút sự chú ý của bốn .

 

"Cô chắc là bà chủ khách sạn!" Lý Toàn huých bên cạnh, nhỏ.

 

Đến đây nhiều ngày như , cuối cùng cũng gặp nữ bà chủ trong truyền thuyết! Những ngày qua, ngày nào cũng ăn uống no say, rảnh rỗi thì xuống tầng một xem nhờ TV, tối theo ngoài săn xác sống để kiếm vài hạt tinh hạch. Cuộc sống thoải mái như khiến suýt quên mất mục đích đến đây! Chính vì mà khi thấy Hạ Ngôn, ký ức phong ấn bấy lâu như ai đó “đá” mạnh đầu, lập tức trồi lên. Nếu bà chủ Hạ còn xuất hiện, thật sự quên luôn !

 

"Các lớn, đừng quên nhiệm vụ!" Lý Toàn nhưng trong lòng chút do dự. Cuộc sống ở đây hơn trong căn cứ quá nhiều…

 

Người đàn ông bên cạnh trừng mắt : "Câm cái miệng thối của mày . Nhiệm vụ gì chứ, mấy em từng thấy!"

 

Người đối diện hừ lạnh: "Nếu mày ở đây thì cút về căn cứ ăn bã mì ! Mấy em tụi tao từ nay sẽ sống ở đây. Sau đừng nhắc đến căn cứ Thượng Dương nữa, ?"

 

Điều … Lý Toàn trợn mắt đàn ông vẫn im lặng nãy giờ, hỏi: "Thật sự về nữa?" Người chỉ liếc một cái, lười biếng buồn trả lời, tiếp tục nhai miếng sườn heo.

 

Đồ ăn ngon như thế , ở thì thoải mái, về để chịu khổ? Nếu về thì đúng là đầu óc vấn đề, chẳng lẽ còn phân biệt nơi nào sống sướng hơn ?

 

Lý Toàn cảm thấy tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, thậm chí còn chút vui mừng. Anh uống cạn ly bia lạnh sảng khoái, ợ một tiếng, mở chai tiếp theo, rót ly của ba .

 

"Các , các nghĩ giống . Bây giờ cuộc sống khó khăn, đương nhiên là thoải mái ngày nào ngày đó. Cạn ly!"

 

Hạ Ngôn lặng lẽ uống một ngụm nước, rõ cuộc trò chuyện của bốn . Cô cứ nghĩ họ sẽ đến gây chuyện, dù cũng lâu cô nhận khối vuông nhỏ nào. Không ngờ thời khắc then chốt, ba đàn ông trọc đầu đưa lựa chọn đúng đắn nhất. Hừm, thật đáng tiếc.

 

"Các , cũng cạo trọc. Các tìm ai cắt tóc ?" Lý Toàn sờ đầu, cố gắng thiết lập mối quan hệ hợp tác thiện từ mái tóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-126-cham-soc-tot-cho-ba.html.]

 

"Trên tầng ba một cặp vợ chồng lớn tuổi, tay nghề khá và còn thu tinh hạch." Người đàn ông bên cạnh vuốt đầu một cái, cảm giác trơn tuột trọc lốc khiến khá hài lòng. "Cạo trọc lắm, chỉ cần xối nước là sạch, lo chấy rận." "Điều sai."

 

"Mau kìa, bố về ! Bố!" Cậu bé huých cô chị bên cạnh, reo lên phấn khích.

 

"Gì cơ, họ về ư?" Những đang chờ đợi lo lắng ào khỏi cửa, về phía những bóng xuất hiện ở cuối phố, khẩn trương tìm kiếm mà họ đang đợi.

 

"Con ơi, con ơi!" Vương Mai lo lắng vô cùng. Cô thấy con trong đám đang chạy.

 

"Cháu nội của bà, hai đứa cháu bảo bối của bà, nhất định về an !" Bà Giang thấy đầu choáng, mắt bắt đầu thấy bóng chồng, bà lắc đầu, cổ họng khô khốc.

 

"Cái gì đằng họ ?" Một đôi mắt tinh nhanh chóng nhận điều bất thường và hét lớn. Mọi kỹ.

 

"Là thủy triều xác sống!" "Là thủy triều xác sống, chạy mau!"

 

Thủy triều xác sống ư? Bà Giang thở nổi, mắt tối sầm, cơ thể vững ngã sang một bên. Tưởng chừng bà sẽ ngã xuống đất, nhưng đỡ lấy cánh tay và dùng lực nâng bà dậy.

 

Bà Giang tái mặt bà chủ Hạ bên cạnh, môi run rẩy hướng về phía con phố. Những sống gần đó thấy động tĩnh đều thò đầu từ cao. Khi họ thấy mấy trăm xác sống đuổi theo những đang chạy trốn, cả lạnh toát, vội vàng chặn cửa bằng thứ thể. Những ở gần thì chạy thẳng khu an của khách sạn.

 

"Bố, chạy nhanh lên!" Cô chị ôm chặt em trai, nước mắt lưng tròng hét lớn, ngón tay cấu mạnh cánh tay . "Chạy mau, chạy mau!"

 

Mọi trong khu an siết chặt nắm đấm, nghiến răng, cơ thể run rẩy. Mấy chạy ở phía thấy khách sạn gần ngay mặt, hy vọng dâng trào trong lòng. Họ dồn hết sức chạy hết tốc độ. Gần . Ngay phía . Cơ hội sống sót ở ngay mắt.

 

"A!" Có phía xác sống tóm , ngã xuống đất một tiếng phịch, ngay lập tức đám xác sống ập đến bao vây gặm xé. Tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng khắp trung.

 

"Con trai !" Có trong khu an gào lên t.h.ả.m thiết. Nỗi đau mất lan từng , nhiều đỏ hoe mắt, nắm chặt tay. Những chạy nhanh nhất dám đầu . Dù phổi sắp nổ tung, họ vẫn cố sức chạy về phía . Trong mắt họ chỉ khách sạn an nhà đang đợi họ trở về.

 

Cảnh Diệc Mạch tiếng từ xa chạy đến, vài cú nhảy ngang nhanh chóng đưa áp sát hơn. Khi thấy bầy xác sống dày đặc, lông mày cau thật chặt. Sao nơi xuất hiện thủy triều xác sống?

 

Trong đám đang chạy trốn, hai bé đang dốc hết sức lực chạy điên cuồng, khuôn mặt ửng đỏ bất thường, đôi mắt đầy tơ máu. Vừa nãy Bạch Tả suýt tóm, may mà Bạch Hựu dốc hết tia dị năng cuối cùng đẩy lùi xác sống, suýt soát cứu . một đàn ông lạ mặt bên cạnh họ thì xác sống tóm .

 

Lúc , hai bé đang chạy cuối cùng, bàn tay của xác sống ngay lưng gần như sắp chạm tóc họ. Hai chạy trốn khỏi lưỡi hái tử thần, tim đập thình thịch như vỡ tung khỏi lồng ngực. Sau khi dùng hết tia dị năng cuối cùng, Bạch Hựu cảm thấy cơ thể trống rỗng tột độ, hai chân mềm nhũn trong giây lát, suýt ngã xuống.

 

"Bạch Hựu!" Bạch Tả hoảng sợ , ánh mắt đầy lo lắng. Bạch Hựu gắng gượng giữ vững cơ thể nhưng vẫn chậm một bước, xác sống phía tóm lấy quần áo.

 

"Bạch Hựu!" Bạch Tả mắt đỏ ngầu, khản giọng hét lên. Bạch Hựu lộ vẻ tuyệt vọng, cuối.

 

"Chăm sóc cho bà."

 

 

Loading...