Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 115: Chi nhánh khai trương

Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:32:41
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sáng sớm hôm lúc sáu giờ, chuông báo thức hệ thống vang lên đúng giờ.

 

Đã lâu dậy sớm như , Hạ Ngôn vô cùng đau khổ bò khỏi giường. Cô mơ màng rửa mặt xong trực tiếp xông cánh cửa chi nhánh một.

 

“Bà chủ đến !” Những khách hàng đợi sẵn ngoài cửa chằm chằm bên trong. Thấy cô chủ Hạ, họ phấn khích gõ mạnh kính.

 

“Bà chủ, mau mở cửa kinh doanh !”

 

“Bà chủ, chúng đợi cô lâu lắm !”

 

“Ê, bà chủ đừng mà!”

 

“Sao cô ?” Những khách hàng ngoài cửa giữ nổi hình tượng, dán chặt mặt kính bóng lưng cô chủ Hạ mà hiểu gì cả.

 

Hạ Ngôn trở sân nhỏ, dựa cửa, đầu óc lập tức tỉnh táo.

 

Sao cô quên mất một chuyện quan trọng như . Nhiều khách hàng thẻ đến thế, một cô chắc chắn thể xoay xở kịp. Cần đưa thêm nhân viên qua hỗ trợ.

 

“Khanh Minh Tử, Manh Manh, 001, ba theo .” Hạ Ngôn vung tay nhỏ, dẫn cả ba qua cánh cửa, đến đại sảnh chi nhánh một.

 

Cô tìm máy thẻ từ phía quầy thu ngân, đưa cho Khanh Minh Tử và Manh Manh.

 

“Hai phụ trách thẻ. 001 phụ trách hướng dẫn khách hàng xếp hàng gọi món. Khi thấy trong cửa hàng còn chỗ , hai kiểm soát lượng khách cửa.

 

001, đến đây. Quy trình gọi món ở đây giống nhà hàng tổng cửa hàng, nhớ nhắc khách khi ăn xong tự đặt khay thức ăn máy rửa chén.”

 

Hạ Ngôn đồng hồ. Sắp đến bảy giờ . Lúc khách ngoài cửa tự động xếp thành hàng dài cửa.

 

Phẩm chất như quả thật xuất sắc.

 

Khanh Minh Tử và Manh Manh hai bên cửa, chuẩn đón khách.

 

bảy giờ, Hạ Ngôn đẩy cửa , mời khách thẻ.

 

“Mọi thể xếp thành hai hàng. Chúng hai nhân viên thẻ. Sau khi cửa sẽ nhân viên hướng dẫn gọi món, từng một.”

 

Khi phụ nữ chuẩn thẻ thấy tấm thẻ nhỏ cánh tay của đầu tiên, cô lập tức giơ tay ngăn động tác của Khanh Minh Tử.

 

thận trọng, mở miệng hỏi đàn ông đeo kính: “Cảm thấy thế nào? Cơ thể khó chịu ?”

 

Câu hỏi của cô khiến đàn ông đeo kính thẻ đầu tiên sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Anh sờ cánh tay, nhéo tấm thẻ cắm da thịt. Mềm mềm, hình như đúng là thịt của .

 

“Không, cả, cảm giác gì hết. Sao , ? Cô đừng dọa .”

 

Lời của đàn ông đeo kính lập tức thu hút sự chú ý của những xếp hàng phía . Họ nhô đầu .

 

Thấy tình hình , Hạ Ngôn bước tới : “Khách hàng cứ yên tâm. Thẻ tích điểm sẽ gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến cơ thể. Quý khách thể yên tâm sử dụng.”

 

Lời của bà chủ khiến đàn ông đeo kính thở phào. Anh chỉ ăn cơm thật nhanh, hơn nữa cửa hàng căn cứ cho phép mở cửa thì chắc chắn sẽ vấn đề gì…

 

Mọi chăm chú phụ nữ, chỉ cần cô biểu hiện bất thường hoặc rời khỏi cửa hàng, bọn họ sẽ lập tức bỏ chạy ngay.

 

Bởi vì phụ nữ chính là nữ vương mạnh nhất căn cứ, dị năng giả hệ băng cấp năm Mao Ban Cần.

 

Mao Ban Cần Hạ Ngôn, bình tĩnh hỏi: “Bà chủ, nếu dùng hết tích điểm và sử dụng nữa, thể hủy ?”

 

Hạ Ngôn mỉm gật đầu: “Đương nhiên thể. Nhấp đúp thẻ sẽ thấy thông tin cá nhân, bên trong tùy chọn hủy bỏ. Sau khi xác nhận hủy bỏ, tấm thẻ sẽ biến mất. Nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể tâm lý của quý khách, xin cứ yên tâm sử dụng.”

 

Ngay đó, ánh mắt của Mao Ban Cần đổ dồn đàn ông đeo kính, hiệu cho nhấp đúp để thao tác.

 

“Khách hàng, để đảm bảo tính riêng tư của thẻ tích điểm, ngoài bản thì khác sẽ thấy. Cô thể bảo kiểm tra xem tùy chọn hủy bỏ , nhưng khuyên cô nên dễ dàng xác nhận, vì mỗi khách hàng chỉ một cơ hội thẻ.”

 

Chỉ một cơ hội thẻ?

 

Mọi bắt đầu bàn tán nhỏ giọng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-115-chi-nhanh-khai-truong.html.]

Rủi ro quá lớn. Mao Ban Cần suy nghĩ một lát rời .

 

Hạ Ngôn mỉm nhường đường.

 

Hàng bắt đầu d.a.o động. Có lượt rời , nhưng cũng xa, chỉ xổm trong bóng râm gần đó quan sát.

 

Những khách đang đầu hàng cũng do dự. Họ vốn nghĩ đó chỉ là tấm thẻ, ngờ tồn tại trong cơ thể. Lỡ đó là một loại dị năng đặc biệt thể phát nổ theo ý của khác…

 

“Cô chủ Hạ, cho một tấm .”

 

Ai can đảm như ? Mọi sang.

 

Hóa là Phúc Nương của cửa hàng bên cạnh.

 

thẻ.” Phúc Nương nắm chặt chiếc túi vải cột ở eo. Mồ hôi li ti đầu mũi lấp lánh nắng.

 

“Được thôi, hoan nghênh cô.” Hạ Ngôn mỉm .

 

Phúc Nương đến chỗ Khanh Minh Tử, khi nộp tinh hạch thì đưa cánh tay . Cô nhéo tấm thẻ tích điểm xuất hiện, đầu với cô: “Cô chủ Hạ, ăn cơm đây.”

 

Người đàn ông đeo kính thấy cuối cùng cũng đồng hành với , nỗi lo lắng trong lòng lập tức vơi một nửa.

 

Anh theo Phúc Nương, gọi một suất ăn sự hướng dẫn của 001.

 

Đến cửa món, đám thẻ bên ngoài. Trong lòng vẫn cảm giác khó chịu, giống như bản đang chuột bạch.

 

“Khách hàng, đây là suất ăn quý khách gọi.”

 

Anh đầu . Trên khay thức ăn tên của là năm chiếc bánh nướng nhân thịt bò và một ly sữa tươi nguyên chất nóng hổi, đang chờ mang .

 

Anh hít sâu một . Dưới sự thúc giục nữa của 001, bưng khay, xuống đối diện Phúc Nương, cố gắng phớt lờ những ánh mắt mong đợi đang qua lớp kính bên ngoài.

 

Phúc Nương liếc một cái, hừ lạnh, gắp một miếng quẩy c.ắ.n một miếng, bắt đầu bóc vỏ trứng .

 

Người đàn ông đeo kính đầy hy vọng. Thấy cô phản ứng gì, c.ắ.n răng. Dù thẻ cũng , nếu c.h.ế.t thì chắc c.h.ế.t từ lâu . Trước khi c.h.ế.t ăn một bữa cơm nóng cũng đáng.

 

Anh nâng ly sữa, uống một ngụm lớn.

 

Hương sữa thơm nồng trôi xuống cổ họng, đọng trong dày. Đầu lưỡi ngọt. Vị thậm chí còn ngon hơn tất cả các loại sữa từng uống khi còn sống trong thời bình.

 

Người đàn ông đeo kính ngạc nhiên, c.ắ.n một miếng bánh nướng lớn. Vỏ ngoài giòn thơm, nhân thịt bò đầy đặn. Bánh nướng ngon tuyệt.

 

“Mau , hai họ ăn !”

 

Bên ngoài kinh hô. Cả đám chen chúc dán mặt kính, hai ăn ngon lành mà nước miếng chảy ròng.

 

“Thật sự đồ ăn.”

 

“Các nghĩ xem, cơm vấn đề gì ? Mao Ban Cần .”

 

, dị năng cao cấp, quý mạng là đúng. Còn chúng , dị năng chẳng mạnh, ngoài vài viên tinh hạch thì chẳng gì. Bây giờ cơm còn quý hơn . Mặc kệ, đói c.h.ế.t , thẻ ăn cơm thôi!”

 

“Có lý. Này, bạn, ăn xong nhớ cho chúng cơm thế nào nhé!”

 

“Cút . Bà chủ, phiền , thẻ.”

 

“Hoan nghênh.” Hạ Ngôn gật đầu.

 

Theo , vài bước lên thẻ. Những còn vẫn xem náo nhiệt.

 

Hạ Ngôn đợi một lúc, thấy ai đến thêm, liền đóng cửa và bật điều hòa.

 

Tuy mới buổi sáng nhưng nhiệt độ hơn ba mươi độ.

 

Việc thẻ chỉ là vấn đề thời gian, cô vội.

 

Cô gọi một suất cháo bát bảo và trứng , tiện tay bật TV, tùy ý chọn một cái bàn xuống dùng bữa.

Loading...