Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 114: Gấu Gấu, nhớ cậu
Cập nhật lúc: 2025-11-13 00:32:40
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Manh Manh tới đặt chiếc túi lên quầy thu ngân.
Mọi thấy chiếc túi phồng lên thì tâm trạng đều phấn khích, tràn đầy mong đợi về những điều sắp xảy .
Hạ Ngôn mở túi, lấy hộp cơm đưa cho họ.
“Đây đều là cơm, hương vị phát ngẫu nhiên, mong đừng chê.”
“Không , chê !” Mấy nắm chặt hộp cơm nặng trịch trong tay, tay vội vàng lắc nhẹ. Khuôn mặt gầy đen đỏ bừng, mắt bắt đầu rưng rưng.
Chỉ chút việc nặng mà nhận cơm ngon như , họ cảm ơn còn kịp, dám chê.
“Ừm, vất vả cả buổi chiều. Cầm chai nước uống , đừng khách sáo, đây là thứ các cô xứng đáng nhận.”
Hạ Ngôn mỉm , dùng sức nhét tay họ.
Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền , trườn dọc cánh tay lên , khiến cổ họng nghẹn , mắt cay xè.
“Chúng …” Có gì đó, nhưng vụng về đến mức thể diễn tả cảm xúc đang dâng trào.
Căn cứ vẫn tiếp nhận những dị năng, cho phép họ dựa tay nghề và chút sức lực còn để kiếm tinh hạch, nhưng đây là tận thế.
Thời gian càng trôi qua, cách giữa họ và dị năng giả càng lớn. Khi dị thú zombie tấn công, họ chỉ thể cầu xin ông trời cho sống sót.
Dần dần, thường và dị năng giả trở thành hai cấp bậc. Mặc dù căn cứ quy định thường và dị năng giả địa vị xã hội như , nhưng họ thể ngoài chiến đấu, nên quy tắc dần trở nên hữu danh vô thực.
theo lời ngoài, thường ở căn cứ sống nhất trong những căn cứ lớn nhỏ mà từng qua.
Không ngờ hôm nay cô chủ đối xử công bằng như …
“Cảm ơn cô chủ Hạ.”
“Không gì.” Hạ Ngôn , họ rời .
“Phúc Nương, cũng mang cho cô một phần, cảm ơn cô tặng hoa hồng.”
Phúc Nương kinh ngạc, vội : “Không , quá quý giá. tặng hoa chỉ vì thấy cô cũng thích, nghĩ đến chuyện nhận . Cô mau cất !”
“Không thể như . Cô thấy hoa quý, cũng thấy cơm hộp quý. Nghĩ xem, là mở nhà hàng, thể thấy một hộp cơm quan trọng chứ? Mau cầm lấy , nếu cho cô đến ăn cơm nữa.”
Thấy cô còn từ chối, Hạ Ngôn dứt khoát treo túi lên cánh tay cô , đẩy cô khỏi cửa.
“Không còn sớm nữa, cô mau về nghỉ , cần ở đây với .” Nói xong cô đóng cửa và khóa trái.
“Cô…” Phúc Nương còn thêm, nhưng thấy cô lưng mất. Dù gõ cửa mấy cũng thấy cô , cô đành định bụng ngày mai trả hộp cơm.
Chỉ là Phúc Nương ngờ, ngày hôm khi thấy giá cơm rẻ đến mức khó tin trong nhà hàng, cô mới hiểu vì cô chủ Hạ chịu dùng cơm hộp đổi tinh hạch và vì cơm hộp đáng giá.
Trời ơi, thật sự rẻ.
Hạ Ngôn quan sát nhà hàng, mua một chiếc đồng hồ lớn kiểu Cung hỉ phát tài với giá ba trăm tích điểm từ cửa hàng, bảo Manh Manh treo lên.
Sau đó cô Manh Manh giơ đồng hồ, cố gắng treo lên bức tường trơn nhẵn.
“Manh Manh, chẳng lẽ cô chức năng rạch tường để nhét đồng hồ ?”
Manh Manh nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, dùng ngón tay rạch tường.
Xoẹt.
Một vệt trắng hiện rõ.
“Được , cô cứ để đó . Chuyện vẫn để Gấu Gấu .”
Hạ Ngôn vốn định lắp cả camera giám sát, nhưng xem cũng đợi Gấu Gấu đến giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-114-gau-gau-nho-cau.html.]
Cô để Manh Manh trông cửa hàng, còn thì đến phòng chủ. Cô nhẹ nhàng nhấn xuống, phía cánh cửa là một hư vô thể thấy đáy. Cô bước .
Ngay đó, cô xuất hiện trong sân riêng của .
Hạ Ngôn đầu , chỉ thấy cách cửa của Khách sạn Nghỉ dưỡng xa thêm một cánh cửa, đó ghi Chi nhánh Số một.
Cô thở dài một tiếng, cảm thấy thật tiện lợi, đẩy cửa tổng cửa hàng .
Hành lang quen thuộc, quầy lễ tân quen thuộc và Gấu Gấu quen thuộc.
“Gấu Gấu!” Hạ Ngôn reo lên, dang rộng vòng tay chạy nhanh đến ôm nó trọn lòng.
“Nhớ quá Gấu Gấu, cảm giác lâu quá gặp ?”
Cô thỏa mãn dụi mặt má lông xù của Gấu Gấu.
“Bà chủ? Cô về ?” Giọng thiếu niên trẻ con của Gấu Gấu xen lẫn sự khó hiểu.
Nó vẫn canh giữ ở đây, từng rời , bà chủ đột nhiên xuất hiện?
Hạ Ngôn buông nó , dài ghế sofa bóc một viên kẹo ăn: “Gấu Gấu , gần đây cửa hàng thế nào? Không ai gây rối chứ?”
“Không , chỉ là khách hàng phàn nàn rằng zombie gần đây ngày càng ít, nào cũng xa mới gặp một nhóm zombie.”
Gấu Gấu nghĩ đến bốn dị năng giả là thầm rủa trong lòng. Sao họ nhịn như , đến gây chuyện một chút? Suốt ngày ru rú trong nhà hàng buffet ăn cơm, hại nó chẳng cách nào ăn .
“Thế thì .” Hạ Ngôn mở bảng điều khiển kinh doanh cửa hàng nhỏ, phát hiện doanh thu mấy ngày nay , hiện tại đạt bốn mươi lăm nghìn.
“Gấu Gấu, gọi thêm vài xuống trông cửa hàng, theo một chuyến, chút việc.”
Gấu Gấu trợn mắt đầy nghi ngờ, cảm thấy bà chủ đột nhiên trở về chỉ để bắt nó việc.
Sau khi gọi 001-3 xuống, Gấu Gấu cẩn thận sắp xếp công việc, khiến Hạ Ngôn đổ mồ hôi hột. Cô còn cảm thấy quá ít để dùng. Mở một chi nhánh mà vẫn tự trông coi, chẳng chút niềm vui nào của chủ.
Hơn nữa cô còn dạo Khu nghỉ dưỡng.
Hệ thống, nhân viên cấp cao để bán , cần gấp!
Hạ Ngôn dẫn Gấu Gấu qua cánh cửa chi nhánh một, với nó rằng cô mở một chi nhánh và bên trong nhiều thứ cần nó lắp đặt.
“Treo đồng hồ ở vị trí nào?” Gấu Gấu im lặng lắng , hề thấy kỳ lạ khi đột nhiên xuất hiện trong môi trường xa lạ.
“Sang trái một chút nữa, đúng , ngay đây.”
Gấu Gấu xác định vị trí, dùng móng vuốt sắc nhọn khoét một cái lỗ hình chữ nhật tường, đó nhét chiếc đồng hồ Cung hỉ phát tài . Mặt tường tự động co , bao bọc chặt lấy khung đồng hồ.
Hạ Ngôn lấy tám chiếc camera giám sát đa chức năng mua: “Gấu Gấu, cái cũng nhờ nhé.”
“Gấu Gấu, còn lắp một cái TV, treo lên bức tường phía đông là .”
“Gấu Gấu, nếu ngại thì lắp thêm một cái bồn rửa tay.”
“Gấu Gấu…”
Cuối cùng kết thúc bằng việc Hạ Ngôn chi ba mươi tám nghìn tích điểm để mua lớp bảo vệ cho khách sạn.
Về vấn đề , lời gốc của hệ thống là nó chỉ cung cấp miễn phí lớp bảo vệ cho tổng cửa hàng. Chi nhánh kích hoạt nhờ nhiệm vụ ẩn nên bao gồm, còn cô chủ Hạ Ngôn vẫn hưởng đầy đủ quyền lợi của chủ cửa hàng, cần trả thêm phí để kích hoạt.
Tức là cô vẫn là vô địch trong chi nhánh một, cần tốn tích điểm mà vẫn kích hoạt bảo hộ.
Hiện tại trong thẻ chỉ còn hai nghìn một trăm.
Nếu Hạ Ngôn thấy căn cứ nhiều khách hàng giàu , cô cãi tiếp .
Tối hôm đó, Hạ Ngôn qua cửa, trở về sân nhỏ, ngủ chiếc giường mềm mại của và một giấc mơ .