Ta Mở Khách Sạn Nghỉ Dưỡng Ở Thời Mạt Thế - Chương 109: Trong thành
Cập nhật lúc: 2025-11-12 23:55:52
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi xây tường bao quanh, ở vòng ngoài cùng của căn cứ, ba đội nhỏ đang luyện tập gần đó, điều khiển dị năng để thực hiện các trạng thái tấn công khác .
"Cô đến đó, sẽ kiểm tra xem cô nhiễm virus xác sống . Nếu , cô thể đến đại sảnh trung tâm giấy phép kinh doanh."
Đội trưởng đội cảnh vệ phía , lạnh lùng chỉ một căn nhà nhỏ.
Hạ Ngôn nhướng mày, cảm thấy chút mới lạ, liền lời đến cửa sổ của căn nhà nhỏ.
Sau cửa sổ một phụ nữ đeo khẩu trang dày. Qua nếp nhăn ở đuôi mắt thể thấy cô đến tuổi trung niên.
"Đưa cánh tay ." Giọng khàn khàn truyền từ lớp khẩu trang, đôi mắt tò mò đ.á.n.h giá cô.
Hạ Ngôn duỗi cánh tay, đặt lên bàn.
Người phụ nữ lấy một que thử từ hộp bên cạnh. Trên đó một chiếc kim nhọn nhỏ hơn cả đầu kim. Cô nhanh chóng đ.â.m đầu ngón tay Hạ Ngôn. Một giọt m.á.u chảy que thử hấp thụ. Vạch đỏ thể thấy bằng mắt thường leo lên thẳng đến đỉnh, bước giai đoạn kiểm tra cuối cùng.
Người phụ nữ căng thẳng.
Dù công việc nhiều năm nhưng cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi cảnh tượng .
Bất cứ sống sót nào mang virus xác sống đều sẽ b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tiếng s.ú.n.g chói tai, m.á.u thịt văng tung tóe như đậu hũ nát, mùi tanh nồng nặc…
Cô chằm chằm đỉnh que thử. Sau ba giây vẫn đổi, nghĩa là vấn đề gì. Vạch đen bên cạnh sẽ đại diện cho mức độ ô nhiễm trong cơ thể kiểm tra.
Đột nhiên, cô thở phào nhẹ nhõm. Hai vai thả lỏng, lưng cũng cong xuống.
"Cô , mức độ ô nhiễm trong cơ thể bằng , an . Chào mừng đến với căn cứ."
"Cảm ơn." Hạ Ngôn cảm nhận sự thiện ý và ấm áp trong mắt cô , mỉm rút một tờ rơi quảng cáo trong túi , đưa qua.
"Chi nhánh đầu tiên của Khách sạn Nghỉ dưỡng sắp khai trương, giá cả ưu đãi, mức độ ô nhiễm. Chào mừng chị đến dùng bữa lúc đó."
Cô nhận lấy, bóng lưng Hạ Ngôn rời mỉm hiền lành.
Cô gái tuổi lớn nhưng gan nhỏ, định mở khách sạn ? Cô lẽ trong căn cứ nhà cửa vốn ít, mở khách sạn thì chẳng kiếm tinh hạch . Quả nhiên vẫn còn ngây thơ. Có lẽ cô là tiểu thư nhà nào đó ở căn cứ Thượng Kinh, bướng bỉnh chạy ngoài chơi.
Cô tùy ý lật xem tờ rơi, đó gấp gọn cho túi.
Còn chuyện dùng bữa, đợi đến khi cô thật sự còn gì để ăn thì thể đến ủng hộ. Dù bây giờ trong nhà cô vẫn còn chút thức ăn, để lâu sợ hỏng.
… Người cử tìm Trử tướng quân vẫn về, mà cũng thể cứ giữ Hạ Ngôn cho . Đội trưởng đội cảnh vệ nghĩ tới nghĩ lui, đành lấy cớ dẫn cô chọn cửa hàng và giấy phép kinh doanh, tiện thể theo bên cạnh cô.
Hạ Ngôn thì để ý, chỉ tùy ý quan sát xung quanh.
Căn cứ hình tròn. Vòng ngoài cùng là nơi đội cảnh vệ tuần tra. Ở giữa là các cửa hàng kinh doanh khác . Vòng trong cùng là khu dân cư và quảng trường trung tâm.
Lối ở vòng ngoài cùng xây bằng đá thô ráp, lồi lõm. Đến vòng trong thì chuyển sang đường bê tông nhẵn nhụi. Địa thế dốc, khi trời mưa nước sẽ chảy theo độ dốc cống thoát nước chảy khỏi căn cứ.
Căn cứ mạnh hơn căn cứ thứ ba nhiều. Không chỉ đường sá sạch sẽ gọn gàng mà việc quản lý nhà ở cũng quy củ. Hơn nữa, cư dân ở đây tuy sắc mặt xanh xao nhưng tinh thần khá , đôi mắt thần, hề vẻ suy sụp.
Lúc họ đang các cửa hàng ở khu vực trung tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ta-mo-khach-san-nghi-duong-o-thoi-mat-the/chuong-109-trong-thanh.html.]
Hạ Ngôn tò mò các cửa hàng nhỏ khác bên đường.
Hầu như mỗi cửa hàng đều treo bảng quảng cáo. Thùng nước vẽ đầy nước tràn ngoài là cửa hàng bán nước. Hai con d.a.o chữ thập đan chéo là công ty bảo tiêu. Những chữ bằng nhiều màu sắc khác là cửa hàng biển hiệu. Ngoài còn tiệm cắt tóc, tiệm tạp hóa do thường mở, ở giữa còn hiệu t.h.u.ố.c và bệnh viện đơn giản do chính quyền xây dựng.
Không cửa hàng nào ăn phát đạt, ngoại trừ cửa hàng hoa và cửa hàng vũ khí.
Người thợ rèn lấy thanh sắt đỏ rực khỏi lò lửa đang cháy cửa. Tay trái phủ một lớp dị năng lên thanh sắt, tay giơ chiếc búa nặng trịch đập mạnh xuống. Tia lửa b.ắ.n , vang lên tiếng đinh đinh giòn giã.
Cô gái nhỏ bé cạnh tranh thủ nhét khúc gỗ lò nhanh chóng kéo ống thổi, phát tiếng phù phù.
Lúc khách đến lấy cây chùy gai đặt . Người thợ rèn cầm chiếc khăn vắt cổ lau mặt, hô to trong nhà.
Ngay đó, một phụ nữ vạm vỡ cùng tuổi với vác cây chùy gai , giao cho khách.
Trên cây chùy gai gắn những chiếc gai nhọn dài bằng ngón tay. Chỉ cần đ.á.n.h một gậy xuống, sẽ đầy lỗ.
Khách hàng cầm nó tay lắc lư, hài lòng, thanh toán tiền còn bước cửa hàng mài d.a.o bên cạnh.
Người phụ nữ vạm vỡ cất tinh hạch túi, lúc mới thời gian đ.á.n.h giá Hạ Ngôn và những cùng. Cô kinh ngạc cô mặc váy dài đến đầu gối, chân sandal cao gót mảnh.
Người phụ nữ gật đầu với cô. Với quan niệm gặp mặt là khách, kiếm tiền là hết, cô hỏi: "Cô em cần vũ khí ? Phòng tuyệt đối hiệu quả."
"Hôm nay thì , hai ngày nữa đến." Hạ Ngôn mỉm từ chối, tiếp tục dạo.
Phía , một đàn ông mặc đồng phục đen từ tiệm súng. Anh đang vui vẻ sờ đầu s.ú.n.g trơn bóng, cẩn thận cắm nó thắt lưng. Khi ngẩng đầu thấy đội trưởng phía Hạ Ngôn, lập tức thẳng lưng, hô lớn khí thế: "Đội trưởng!"
"Ừm." Đội trưởng đội cảnh vệ gật đầu, hiệu cho rời .
Hạ Ngôn chú ý đến khẩu s.ú.n.g dị năng của đàn ông . Đầu s.ú.n.g lóe lên ánh sáng lạnh lẽo ánh mặt trời.
Đội trưởng thầm đ.á.n.h giá cô, thu hết biểu cảm của cô mắt, đồng thời cảm thấy chút khó hiểu.
Nhìn dáng vẻ của cô dường như là từ căn cứ lớn , nhưng thấy cái gì cũng tò mò, như thể từng trông thấy bao giờ.
Rất mâu thuẫn.
Hạ Ngôn để ý đến , tiếp tục về phía . Cô vẫn nhận thông báo của hệ thống, thấy sắp hết các cửa hàng , chẳng lẽ ở đây ?
Đi dọc theo con phố rẽ qua một góc cua, cuối cùng cô cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt nhất con phố .
Một hàng dài thẳng tắp kéo đến tận quảng trường, đủ lứa tuổi. Trên mặt họ đều lộ vẻ lo lắng, ngừng nhô đầu những khách hàng hiếm hoi bước từ tiệm hoa.
Nhanh lên , xem hôm nay mua thức ăn , khốn nạn.
So với vẻ lo lắng của những , những mua thức ăn thì xách túi nhỏ vui vẻ vội vã về nhà.
Sự xuất hiện của Hạ Ngôn và những cùng lập tức thu hút ánh mắt của đám đông. Họ cô từ xuống , hiểu tại căn cứ lặng lẽ đón một vị khách quý.
Lần cũng một cô gái vẻ ngoài tương tự. Sau cô là thiên kim của cấp cao trong căn cứ Thượng Kinh. Ở đến hai ngày cô lóc đòi về, náo loạn cả căn cứ. Lãnh đạo thương con gái nên kiên quyết bao hết quả trong tiệm hoa, khiến dân chỉ thể mua cá nhỏ dài bằng ngón tay về nấu canh uống. Cả cá lẫn nước, tinh hạch bỏ còn đắt gấp đôi so với chỉ mua quả. Mọi tức giận nghiến răng, mãi đến khi cô tiểu thư rời mới nguôi ngoai.
Có lẽ vì nhớ đến trải nghiệm vui đó, ánh mắt của đều mang theo vài phần thù địch.
Cô tiểu thư kiêu sa, chịu khổ cực thì chạy đến đây gì?
Chỉ vì niềm vui nhất thời của mà khiến khác đói khổ ? Đáng ghét.